“Hay là…”, Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc: “Cậu gọi về nhà tổ giống lần trước hỏi xem sao?”.
“Được”, Tô Tích nói xong lôi điện thoại ra: “Số điện thoại bao nhiêu?”.
Bạch Tinh Nhiên nói với cô số điện thoại của nhà tổ, Tô Tích gọi xong, nhận được câu trả lời là anh vừa mới ra ngoài.
“Chắc là tắc đường thôi”, Tô Tích nói: “Trong bộ dạng tái nhợt của cậu kìa, đừng tự dọa mình nữa được không?”.
“Mình lo liệu anh ấy có xảy ra chuyện gì rồi không…
“Phỉ phải cái mồm, nếu anh ta xảy ra chuyện gì thì cảnh sát giao thông đã gọi điện thông báo cho cậu rồi, còn phải để cậu chờ đến bây giờ sao?”, Diêu Mỹ nói.
“Nhưng vì sao anh ấy mãi không nghe điện thoại chứ?”.
“Lẽ nào điện thoại bỏ quên ở nhà rồi?” Tôi Tích đối ý nói: “Tóm lại cậu yên tâm đi, chắc chắn không có chuyện gì đâu.”
Bạch Tinh Nhiên không nói gì nữa, nhưng trong lòng không thể yên tâm nổi mặc dù hai cô bạn thân đã an ủi, Nam Cung Thiên Ân luôn đúng giờ từ trước đến nay, nhưng ngày quan trọng như vậy lại đến muộn, điều này không giống với tính cách của anh ấy.
Lại chờ hai mươi phút vẫn không thấy bóng dáng Nam Cung Thiên Ân đầu, người chủ hôn đã bước từ lễ đài xuống, nói với Bạch Tinh Nhiên bằng giọng áy náy: “Bạch tiểu thư, tôi rất xin lỗi, mười giờ tôi còn làm chủ hôn cho một đám cưới khác nữa, giờ không qua đó thì sẽ muộn mất”.
Bạch Tinh Nhiên thấy vị chủ hôn muốn đi, vội vàng nói: “Chú đừng đi, Thiên Ân thiếu gia chắc là sắp đến rồi đấy”.
“Thật sự rất xin lỗi, tôi không thể vì cô mà thất hẹn với người khác được”.
“Nhưng…
“Tôi xin lỗi”, vị chủ hôn ngắt lời cô, quay người định đi.
Tô Tích thấy ông ta định đi thật, tức đến đập bàn lên: “Chú ơi! Sao chú lại có thể như thế? Chú rể còn chưa đến mà chủ đã định rời đi? Vậy nhớ lát nữa chú rể đến thì sao?”.
“Tiểu thư, tôi cũng là làm việc theo quy định thôi, giờ đã hơn bốn mươi phút trôi qua rồi mà chú rể vẫn chưa đến, kể cả giờ có đến thì tôi cũng không kịp nữa”.
“Thiên Ân thiếu gia đặt với chủ là làm chủ hôn một lần, chứ không phải tính theo giờ”.
“Vậy giờ tôi không làm chủ hôn nữa là được chứ gì?”, ông chủ chủ hôn cũng tức giận.
“Chú dám? Chú có biết Thiên Ân thiếu gia là ai không? Chú lại dám bỏ bom anh ta, nếu tôi nói ra chắc chủ sợ tè ra quần đấy!”.
“Chẳng ai khiến lão già tôi đây phải sợ tè ra
quần cả, xin lỗi nhé”, ông chủ quay đầu đi luôn.
Tô Tích tức đến mức nhảy dựng lên, đang định chạy theo đuổi thì Bạch Tinh Nhiên đưa tay kéo cô ấy lại: “Thôi bỏ đi, Tiểu Tích, mình nghĩ mình nên đi tìm người thì hơn”.
“Cậu nói gì cơ?”, Tô Tích quay người lại, ngạc nhiên nhìn cô: “Cậu định đi tìm anh ta?”.
“Đúng thế, mình đi xem xem rốt cuộc có phải anh ấy bị tác đường ở đoạn đường nào không hoặc là… xảy ra chuyện rồi”, Bạch Tinh Nhiệm nói xong, điện thoại liền reo lên.
Nghe thấy chuông điện thoại reo, Tô Tích và Bạch Tinh Nhiên đều vô cùng xúc động: “Có điện thoại kìa, mau xem có phải Nam Cung Thiên Ân gọi không”.
Bạch Tinh Nhiên luống cuống lấy điện thoại từ trong túi xách ra, khi cô nhìn thấy số điện thoại của trợ lý Nhân, tim cô chợt thắt lại, vì sao là trợ lý Nhan gọi chứ không phải là Nam Cung Thiên Ân?
Cô không có tâm trí nghĩ nhiều, vội vàng bắt máy, giọng nói run run a lổ một tiếng.
Trợ lý Nhan ở đầu dây bên kia im lặng vài giây mới lên tiếng: “Thiếu phu nhân, rất tiếc phải nói với cô, công ty tạm thời xảy ra một số tình huống khẩn cấp, Thiên Ân thiếu gia e là không đến nhà thờ kịp rồi”.
Trái tim Bạch Tinh Nhiên giãn ra một chút, chỉ là chuyện công ty thôi sao? May mà không phải là Nam Cung Thiên Ân xảy ra chuyện gì.
Cô dịu bớt căng thẳng trong lòng, mới hỏi: “Công ty xảy ra chuyện gì vậy? Có nghiêm trọng không?”.
“Thiếu phu nhân cứ yên tâm, một mình Thiên Ân thiếu gia có thể giải quyết được.”
“Ừ, vậy anh ấy bây giờ…
“Anh ấy đang ở trong phòng họp tiến hành cuộc họp khẩn cấp, chưa tiện gọi điện cho cô ngay được”
“Được, tôi biết rồi”.
“Thiên Ân thiếu gia bảo tôi chuyển lời cho cô là cô hãy về nhà đợi anh ấy”.
“Ừ”, Bạch Tinh Nhiên gật đầu, buồn bã cúp máy.
Cô vừa cúp điện thoại xong, Diêu Mỹ lập tức hỏi: “Công ty xảy ra chuyện sao? Cho nên mới không đến à?”.
Bạch Tinh Nhiên gật đầu, sau khi biết Nam Cung Thiên Ân không sao cô mới thở phào, nhưng thở phào xong cô lại cảm thấy thất vọng. Hôm nay là đám cưới của cô và Nam Cung Thiên Ân, công ty lại xảy ra chuyện khẩn cấp, đúng là đen đủi!
“Thấy chưa, mình đã nói là anh ta không coi trọng cậu, không ngờ chuyện công ty lại quan trọng hơn cả đám cưới của hai người!” Diêu Mỹ lại bắt đầu ca thần: “Thời buổi này đúng là có tiền thì thích làm gì cũng được, coi cả hôn nhân là trò đùa
Tô Tích dùng ngón tay chọc vào hàng Diệu Mỹ một cái, ra hiệu cho cô ấy đừng nói gì nữa, rồi quay sang nhìn Bạch Tinh Nhiên an ủi: “Thôi kệ đi, may mà không có người thân bạn bè nào đến tham gia đám cưới, cũng không hẳn là mất mặt, chúng mình đi thôi”.
“Ừm… Diêu Mỹ thấy vẻ mặt buồn bã của Bạch Tinh Nhiên, cũng đổi giọng nói: “Đúng thế, anh ta không sao là được rồi, đám cưới thì mai lại tổ chức cũng được”.
Bạch Tinh Nhiên được hai cô bạn kéo ra khỏi nhà thờ, đứng dưới ánh nắng chói chang, rõ ràng rất ấm áp nhưng cô lại cảm thấy lạnh đến thấu xương. Không ngờ lại có kết quả như vậy, vui mừng hồ hởi đến đây, thì giờ lại ngập tràn thất vọng đi về.
Sau khi Tô Tích đưa Bạch Tinh Nhiên về đến cửa căn biệt thự nhỏ, nhìn cô nói: “Tinh Nhiên, bọn mình đưa cậu vào trong nhé?”.
Bạch Tinh Nhiên lắc đầu: “Không cần đầu, các cậu cử đi làm việc của các cậu đi”.
Trên đường đi về cô đã nghĩ thông được không ít, giống như Tô Tích nói vậy, đám cưới không mời khách khứa họ hàng đến nên không bị mất mặt, Nam Cung Thiên Ân sẽ chọn công ty cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa công ty cũng rất quan trọng, quan trọng hơn cả đám cưới theo kiểu chơi đồ hàng này của cô rất nhiều.
Sau khi nghĩ thông, cô không buồn nhiều nữa.
“Cậu không sao chứ?”, Diêu Mỹ nhìn cô cảm thấy hơi không yên tâm.
Bạch Tinh Nhiên lắc đầu cười nói: “Không sao, mình và Nam Cung Thiên Ân vốn đã là vợ chồng rồi, cái hình thức này có cũng được mà không có cũng chẳng sao”.
“Cậu nghĩ được như vậy là tốt rồi”.
“Ừ, các cậu về đi”.
“Không cần bọn mình vào trong cùng cậu thật à?”.
“Không cần đầu, đi đi”, Bạch Tinh Nhiên đẩy cửa xe rồi đi xuống, một tay túm đuôi váy hơi dài một tay vẫy chào tạm biệt hai người họ.
Sau khi nhìn xe của Tô Tích đi khỏi, cô mới buồn bã đi vào trong biệt thự, đi về phía nhà chính.
Tiểu Nguyên thấy cô về, nhìn cô ngạc nhiên hỏi một câu: “Thiếu phu nhân, chẳng phải cô đi làm đám cưới à? Sao có mình có về vậy?”.
Bạch Tinh Nhiên cười nói: “Đã làm xong rồi, đại thiếu gia bận công việc nên đi rồi.
“Cưới mà còn không quên chuyện công ty? Đại thiếu gia cũng chịu khó thật”, Tiểu Nguyên không hiểu gì nên thấy ngạc nhiên.
“Đúng thế, đại thiếu gia tức trước đến giờ vẫn luôn nghiện công việc mà”, Bạch Tinh Nhiên nhìn cô ấy cười xong, cô không đứng lại lâu rồi đi lên trên tầng.
Sau khi Bạch Tinh Nhiên về đến phòng ngủ, ngồi thụp xuống ghế sofa, cô không cởi bộ váy cưới trên người ra. Trong lòng vẫn còn mong chờ, cô chờ Nam Cung Thiên Ân sẽ làm xong việc rồi trở về bên cô, cho dù là về nhìn bộ váy cưới trên người cô cũng được.
Tiểu Nguyên đi vào phòng thấy sắc mặt của cô không tốt lắm, hỏi cô có uống nước không, cô lắc đầu rồi Tiểu Nguyên cũng lặng lẽ đi ra ngoài.
Không biết ngồi trên sofa bao lâu, phía dưới nhà cuối cùng cũng vang lên tiếng xe quen thuộc.
Bạch Tinh Nhiên gần như bật dậy khỏi sofa theo một phản xạ có điều kiện, trong lòng thoảng lên niềm vui mừng, đang định xuống dưới nhà cô đột nhiên dừng bước, quay người đứng trước gương, chỉnh lại vòng hoa trên đầu, rồi chỉnh lại bộ váy cưới trên người, cho đến khi cảm thấy hài lòng mới quay người đi ra khỏi phòng ngủ.