“Không!”, Hứa Nhã Dung vội vàng đứng dậy khỏi ghế sofa, mặt mày tái nhợt nói: “Lâm thiếu gia, xin cậu đừng đến nhà Nam Cung”.
“Vậy ý của bác gái là chọn điều thứ nhất rồi à?”.
“Tôi…”, bà ta cứng họng.
Nếu giờ đến nhà Nam Cung, nói cho Nam Cung Thiên Ân và lão phu nhân tất cả mọi chuyện, không chỉ Bạch Ảnh An sẽ rất thê thảm, đến cả nhà họ Bạch cũng bị liên luy.
Việc đã đến mức này, bà ta đã không còn đường lui nữa, cho nên đành đâm lao thì phải theo lao.
Bà ta có thể nào cũng không ngờ rằng đây là câu chuyện bọ ngựa bắt ve chim sẻ chực sẵn, thời gian qua Lâm An Nam im hơi lặng tiếng, thì ra là đã ủ sẵn âm mưu xấu xa.
Hai con đường trước mặt, cho dù bà ta chọn con đường nào đi nữa thì cũng đều là con đường chết!
“Chuyện này…”, bà ta mấp máy môi nói: “Lâm thiếu gia, lát nữa tôi sẽ đưa cậu đi gặp Tinh Nhiên, nhưng chúng ta có thể thương lượng lại không”.
Lâm An Nam cười nhạt: “Cháu biết bác muốn thương lượng gì, bác yên tâm đi, người cháu cần chính là Tinh Nhiên, ân oán giữa nhà Nam Cung và nhà họ Bạch các người cháu không có hứng thú xen vào”.
“Nhưng có thể có được Tinh Nhiên mãi mãi hay không, có những chuyện cậu phải hợp tác với tôi”, Hứa Nhã Dung lo lắng đến mức lời nói có hơi lộn xộn: “Ví dụ như… nếu Nam Cung Thiên Ân phát hiện ra hai đứa hoán đổi thân phận, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Tinh Nhiên đầu, đến lúc đó một là cậu ta bắt Tinh Nhiên về, hai là giết chết nó, cậu… cậu cũng vẫn mất Tinh Nhiên đấy thôi”.
“Sau đó thì sao?”.
“Sau đó, sau đó để đề phòng đêm dài lắm mộng, tôi hy vọng nhà họ Lâm các cậu có thể nhanh chóng tổ chức một đám cưới, để hai người được kết hôn sớm nhất có thể và nhà họ Bạch chúng tôi sẽ đàng hoàng gả Tinh Nhiên đi”, Hứa Nhãn Dung cười với vẻ lấy lòng: “Dù sao năm ngoài hai đứa đã đính hôn rồi, giờ kết hôn cũng là chuyện đương nhiên, như vậy người nhà Nam Cung sẽ không nghi ngờ nhiều, Tinh Nhiên cũng sẽ không nghĩ đến chuyện về nhà Nam Cung nữa, cậu thấy sao?”.
Lâm An Nam nghĩ một lúc, gật đầu nói: “Được”.
Mục đích của anh ta là đoạt được Bạch Tinh Nhiên, đương nhiên cũng không hy vọng Bạch Tinh Nhiên bị Nam Cung Thiên Ân bắt về, cách này vẫn là tốt nhất, anh ta đương nhiên sẽ không từ chối.
“Vậy… vậy thì chúng ta đi thôi……… Hứa Nhã Dung đưa tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán, đi trước dẫn đường xuống dưới tầng.
Khi Lâm An Nam nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên, cô đang ngồi trong góc căn phòng, tóc tại rũ rượi, quần áo xộc xệch, biểu cảm trên khuôn mặt đờ đẫn như một con ngốc.
Nhìn một cái, Lâm An Nam liền tức tối quay đầu sang Hứa Nhã Dung quát lên: “Cô ấy vừa mới sinh con xong! Mà bác đã đối xử với cô ấy như vậy sao?”
Hứa Nhã Dung rụt cổ, không dám nói lời nào, nếu bà ta là đàn ông, có lẽ Lâm An Nam đã tức lên mà cho bà ta một cú đấm rồi.
Tiếng quát của anh ta khiến Bạch Tinh Nhiên từ từ ngẩng đầu lên, khi cô thấy Lâm An Nam bất ngờ xuất hiện, sâu trong mắt ảnh lên vẻ ngạc nhiên, nhưng rất nhanh sau đó lại bình tĩnh lại.
Lâm An Nam từng nhắc nhở cô, nếu có cứ một mực làm theo suy nghĩ của mình, kết cục chắc chắn sẽ rất thảm, quả nhiên, anh ta đã nói đúng.
“Hai người… nói chuyện vui vẻ nhé, Hứa Nhã Dung gượng gạo nói xong một câu, quay người bước nhanh ra khỏi căn phòng.
Sau khi Hứa Nhã Dung đi khỏi, Lâm An Nam đi đến trước mặt Bạch Tinh Nhiên, tức giận nhìn xuống cô: “Lúc đầu tôi đã nói với em thế nào, hai mẹ con nhà này không phải tốt đẹp gì đâu, bảo em đừng có tin bọn họ mà”.
“Tôi đương nhiên là biết hai bọn họ không phải hạng tốt đẹp gì, nhưng anh thì sao? Anh thì tốt đẹp làm chắc?” Bạch Tinh Nhiên chưa chất nhả ra một tiếng
“Đến lúc này rồi mà em vẫn có chấp như vậy sao?”, Lâm An Nam ngồi xổm xuống, nhìn chăm chăm vào cô. “Tôi còn từng nói, thế giới này chỉ có tôi mới có thể cứu em, kể cả hôm nay cũng chỉ có tôi mới có thể cửu em ra ngoài.
“Anh có thể cứu tôi ra ngoài sao?” Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên nhìn chăm chăm vào anh ta.
“Đúng thế, Bạch Ảnh An đã vào nhà Nam Cung thành công rồi, để tránh việc em đến gây chuyện với bọn họ, Bạch phu nhân cả đời này sẽ không để em ra ngoài đầu, nhưng chỉ cần tôi lên tiếng, bà ta tuyệt đối sẽ không dám không thả người”.
Rời khỏi đây là chuyện mà mấy hôm nay đến nằm mơ cô cũng muốn, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, cô sẽ không còn tin bất kỳ người nào nữa, kể cả người đàn ông trước mặt cô đây.
“Thả tôi ra ngoài, anh chắc chắn là có điều kiện đúng không? Nói thử xem điều kiện của anh là gì?”.
“Lúc này rồi, cho dù tôi nói bất cứ điều kiện gì không phải là em đều sẽ đồng ý sao?”
Bạch Tinh Nhiên trừng mắt nhìn anh ta, ảnh mắt dân dần hiện rõ vẻ tức giận.
Lâm An Nam giơ tay sờ má cô, nở nụ cười hiền: “Tinh Nhiên, chúng ta không cần thiết phải căng thẳng như vậy, thực ra tôi muốn nói là, tôi vẫn rất yêu em, tôi muốn được ở bên em, cho nên tôi muốn cứu em ra ngoài.
“Sau đó thì sao, tôi buộc phải kết hôn với anh?”.
“Lẽ nào em thà ở lại đây cũng không muốn lấy tôi sao?”.
“Lấy anh…, Bạch Tinh Nhiên lắc đầu cười khổ.
Lâm An Nam thấy sự không đồng ý trên mặt cô, không kìm được cơn giận: “Nếu em đã hận tôi sâu đậm đến mức đó, vậy thì thôi, coi như hôm nay tôi chưa từng đến đây”.
Lâm An Nam đứng dậy, quay người định đi ra cửa.
Lúc này Bạch Tinh Nhiên lại kéo ống quân anh ta, ngắn bước chân của anh ta lại.
Lâm An Nam cười, anh ta biết ngay cô sẽ không nỡ để anh ta đi đâu.
“Có phải đi với anh, anh sẽ đáp ứng mọi mong muốn của tôi không?”, Bạch Tinh Nhiên nuốt nước bọt nói.
“Cũng chưa chắc, nếu em muốn Nam Cung Thiên Ân, tôi chắc chắn không thể cho em được”.
“Nam Cung Thiên Ân..”, cô chớp mắt khiến nước mắt rơi xuống: “Người đàn ông này tôi đã quyết định không cần từ lâu rồi, tôi chỉ cần người nhà của tôi”.
Cô chỉ muốn mẹ và em trai cô được bình an, chỉ muốn tìm thấy đứa con gái mất tích của cô thôi.
Nếu gả cho Lâm An Nam có thể khiến cô ra khỏi chỗ này, có thể khiến cô có cơ hội tìm được người thân của mình, cô còn lý do gì để từ chối nữa?
“Được, tôi sẽ giúp em tìm lại người thân của em”, Lâm An Nam giơ bàn tay ra trước mặt cô.
Bạch Tinh Nhiên nhìn bàn tay của anh ta, một lúc sau mới đưa tay mình ra, Lâm An Nam hơi dùng sức, kéo cô đứng dậy ôm vào lòng.
“Không khóc nữa, tôi hứa với em, sau này sẽ không có bất kỳ ai ức hiếp em nữa”, Lâm An Nam vuốt tóc cô, sau đó ôm cô đi ra cửa.
Bạch Tinh Nhiên lần đầu tiên được nhìn thấy thế giới bên ngoài căn phòng nhỏ kia, ngoài cửa là cầu thang bộ đây bụi bặm, tầng một là phòng khách có vẻ sang trọng, trước cửa là cả một vùng biển rộng lớn.
Quả nhiên là một nơi quỷ quái gọi trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng nghe.
Hứa Nhã Dung đứng trên bậc thang trước cửa chính căn nhà, khuôn mặt bà ta đã không còn sự lạnh nhạt thường ngày nữa, bà ta cười niềm nở lấy lòng: “Tinh Nhiên à, nếu con đã quyết định đi theo Lâm thiếu gia thì dì cũng yên tâm rồi, xin lỗi nhé, lúc trước nhốt con ở đây chủ yếu là vì sợ con chạy đến nhà Nam Cung làm loạn, nếu như vậy không chỉ con không sống được mà cả nhà họ Bạch của dì cũng chết chắc, cho nên…
Bà ta cười đổi giọng: “Con yên tâm đi, chờ liệu trình của Tiểu Ý làm xong, dì sẽ lập tức đón nó về cho các con đoàn tụ, sau đó tổ chức đám cưới đàng hoàng cho con ở nhà họ Bạch, lúc đầu chúng ta cũng đã giao hẹn như thế rồi đúng không”.
Bạch Tinh Nhiên nhìn sắc mặt trở nên hiền lành của Hứa Nhã Dung càng cảm thấy phản cảm hơn.
Cô nhìn chăm chăm vào bà ta nói với giọng dửng dưng: “Đưa nó về sớm đi, kỹ thuật về y tế của Châu Thành cũng không kém đâu”.
Đương nhiên là cô biết mục đích mà Hứa Nhã Dung nói như vậy, chẳng qua lấy cớ trị bệnh cho Tiểu Ý, để tiếp tục khổng chế sự tự do của mẹ cô và Tiểu Ý.
Và cô đương nhiên cũng không ngốc như vậy, nếu đã quyết định gả cho Lâm An Nam, lợi dụng Lâm An Nam thoát khỏi móng vuốt của bà ta, ắt sẽ phải lợi dụng cơ hội này thật tốt, nếu không gả đi cũng phí công.
“Vâng, nếu Tinh Nhiên gả cho cháu, Tiểu Ý đương nhiên cũng là em trai cháu, cháu sẽ phụ trách chữa trị cho nó”, Lâm An Nam bình thản lên tiếng, thuận tay ôm chặt lấy Bạch Tinh Nhiên.
Chương 234: Sự lựa chọn của cô (2)
Sắc mặt Hứa Nhã Dung hơi thay đổi, nhưng lại không thể không cố gượng cười gật đầu: “Nếu Lâm thiếu gia đã nói như vậy, tôi sẽ đón Tiểu Ý về Châu Thành để điều trị.
“Hy vọng bà làm nhanh nhất cho tôi”, Bạch Tinh Nhiên nói.
“Được rồi, dì sẽ cố gắng”, Hứa Nhã Dung ngoài gật đầu ra không còn lựa chọn nào khác.
Lâm An Nam đưa Bạch Tinh Nhiên đến một căn chung cư cao cấp, từ đầu đến cuối Bạch Tinh Nhiên không mở lời nói câu nào, lúc này bước vào chung cư, cô vẫn im lặng.
Lâm An Nam đưa cô vào phòng ngủ, lấy một bộ đồ ở nhà của phụ nữ từ trong tủ ra đưa cho cô nói: “Em vào trong tắm rửa rồi thay bộ đồ sạch sẽ vào đi”.
Bạch Tinh Nhiên nhìn bộ quần áo trong tay anh ta, nhưng không hề đưa tay ra nhận.
Lâm An Nam mim cười hiểu được cô đang nghĩ gì, bèn cười nhạt nói: “Yên tâm đi, chỗ quần áo này đều là tôi mới cho người đi mua về đấy, đều là của em hết”.
Bạch Tinh Nhiên gật đầu, cầm lấy quần áo bước vào trong phòng tắm.
Xem ra Lâm An Nam đã lên kế hoạch từ trước, cũng đoán được cô sẽ đồng ý đi theo anh ta. Nhìn bản thân bơ phờ trong gương, cô tự cười mình, lúc đầu từ chối anh ta mới kiên quyết làm sao, còn nói cho dù có chết cũng sẽ không đi theo anh ta. Không ngờ mới có nửa năm trôi qua, tự mình lại như một con chó ngoan ngoãn chạy về bên anh ta vậy.
Cô tắm rửa thật sạch, mặc bộ quần áo mới, khi cô mặc quần áo bàn tay không may chạm vào bầu ngực vẫn căng mọng của cô, đau đến mức cô nhíu mày lại.
Đứa bé đã được sinh ra hơn một tuần rồi, sự căng tức trong ngực cũng đã giảm, cô biết đây là biểu hiện của sự mất sữa dân dẫn, nếu còn không tìm thấy con mình, nguồn sữa trong ngực cô sẽ hoàn toàn mất đi.
Nghĩ đến đứa con mình lúc này không biết đang ở đâu, không biết đang ăn gì để sống, cô lại đau đớn mà rơi nước mắt.
“Tinh Nhiên, em có sao không? chắc vì một lúc lâu không nghe thấy động tĩnh gì, Lâm An Nam bắt đầu lo lắng.
“Không sao”, cô kéo cánh cửa phòng tắm bước ra.
Cô đứng cạnh cửa phòng tắm nhìn anh ta, khỏe mắt vẫn còn ướt, cô đang nghĩ xem có nên nói chuyện đứa bé cho anh ta không, sau khi nói xong anh ta liệu có giúp cô tìm lại đứa bé không? Đó là con của Nam Cung Thiên Ân, anh ta chắc chắn sẽ không giúp đâu nhỉ!
“Em sao thế?”, Lâm An Nam nhìn cô hỏi.
“Có thể cho tôi một chiếc điện thoại không?”.
“Đương nhiên là được”, Lâm An Nam bật cười: “Chỉ vì chuyện này thôi mà cũng ròng ròng hai hàng nước mắt à?”.
“Cảm ơn, anh nhanh giúp tôi nhé”, Bạch Tinh Nhiên nhìn anh ta nở nụ cười một cách khó khăn, rồi đi về phía giường,
Lâm An Nam đi theo sau cô đến mép giường, nhẹ nhàng dặn dò: “Thời gian này em cứ yên tâm ở đây, sẽ không có làm phiền em cả, chờ bác gái và Tiểu Ý trở về sẽ đến đây ở với em luôn.
“Ừ”.
“Tôi đã thuê bảo mẫu, tạm thời để cô ấy chăm sóc cho em”.
“Ừ”, Bạch Tinh Nhiên ngoài gật đầu ra,
cũng không biết nói gì khác nữa.
Lúc cô nguy nan nhất có người đứng ra giúp cô, quả thực là một việc rất cảm động, cô phát hiện mình lại có chút cảm kích anh ta.
Lâm An Nam đi khỏi được một lúc, liền có một cô gái tự xưng là thư ký của Lâm thiếu gia đến đưa điện thoại cho cô, Bạch Tinh Nhiên cầm lấy điện thoại, vội vàng gọi vào số của Tô Tích.
Phía đầu dây bên kia lập tức vang lên giọng nói lo lắng của Tô Tích: “Tinh Nhiên, mấy hôm nay cậu đi đâu thế? Vì sao điện thoại tắt máy suốt, rồi cũng không gọi cho minh?”.
“Tiểu Tịch, những chuyện này nói ra thì dài làm”, Bạch Tinh Nhiên nói: “Giờ mình chỉ muốn nhờ cậu giúp mình tìm lại con gái của mình”.
“Con gái cậu? Có thật là mất tích rồi không?”.
“Thật đấy, ngoài Kiều thiếu gia nhà cậu ra, không ai có thể giúp mình nữa” Bạch Tinh Nhiên cố gắng không để rơi nước måt.
“Nhưng Kiều Tư Hằng đã nói hôm đó trong bệnh viện không có chuyện đứa bé bị mất tích, kiểm tra camera cũng không phát hiện ra tình huống mất tích đứa bé nào”, Tổ Tích đã nhờ Kiều Tư Hằng giúp làm rõ chân tướng sự việc rồi, vì không tin Kiều Tư Hằng, cô còn đến nhờ mẹ chồng là Kiều phu nhân giúp mình kiểm tra, kết quả nhận được vẫn là không có chuyện đó.
“Nhưng rõ ràng cậu đã nói với mình rằng con mình là một bé gái khỏe mạnh mà”.
“Điều này thì đúng thật”, Tô Tích nghĩ một lúc nói: “Vậy được, để mình tiếp tục tìm giúp cậu, giờ cậu có tiện không, chúng mình gặp nhau nói chuyện.
Bạch Tinh Nhiên nhìn ra bên ngoài một cái, phát hiện ra chính bản thân cô cũng không biết đây là đâu
Cô đi ra ban công, mới thấy nơi này rất quen, trước mặt là view sông rất đẹp, tầng dưới là vườn hoa có đầy đủ tiện nghi.
Đây lại chính là khu nhà ở chung cư của Nam Cung Thiên Ân, đến cả các tầng nhà cũng đều giống nhau, Nam Cung Thiên Ân sống ở tòa phía bên phải có.
Thật là trùng hợp…
Sau khi nói địa chỉ cho Tô Tích xong, Bạch Tinh Nhiên cúp điện thoại, đứng ở ban công một lúc lâu nhìn căn nhà của Nam Cung Thiên Ân bên cạnh, cho đến khi bảo mẫu nhắc nhở cô vào phòng tránh gió, cô mới trở lại phòng mình.
Bạch Ảnh An nghe thấy tiếng xe vang lên bên ngoài cửa sổ, sau khi mở rèm cửa ra nhìn thấy xe của Nam Cung Thiên Ân, lập tức chạy đến chỗ chiếc nôi bế đứa bé lên.
Nam Cung Thiên Ân tan làm về đến nhà, như thường lệ đến thắng luôn phòng của Bạch Ảnh An.
“Đại thiếu gia, anh về rồi à”, Bạch Ảnh An đon đả ra đón.
Nam Cung Thiên Ân mim cười cúi đầu hôn lên môi cô ta một cái, giơ tay nắm lấy bàn tay nhỏ của em bé: “Bảo bối hôm nay ngoan không?”.
“Ngoan lắm, anh có muốn bể nó không” Bạch Ảnh An đưa em bé cho anh, Nam Cung Thiên Ân thuận tay bể vào lòng. Qua mấy ngày luyện tập, anh đã bế rất chuyên nghiệp rồi.
Nam Cung Thiên Ân nhìn kỹ đứa bé, thấy sắc mặt nó vẫn xám xịt, hơi thở cũng gấp gáp hơn bình thường, anh sở trán đứa bé, nhẹ nhàng đặt lại vào nỗi.
Có lẽ đứa bé nằm trong nôi sẽ thoải mái hơn, anh nghĩ vậy.
Một lúc sau, Tiểu Lục đi lên gọi Nam Cung Thiên Ân xuống ăn tối.
Sau khi Nam Cung Thiên Ân đi xuống được một lúc, Phác Luyến Dạo liền bưng đồ ăn bồi bổ lên cho Bạch Ảnh An, vừa vào vừa mỉm cười nói: “Chị dâu chắc chắn là đói rồi đúng không? Bữa tối đến rồi đây.
Bạch Ảnh An thấy cô ta, bất giác nhíu máy một cái, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười dịu dàng “Luyến Dao, sao lại là em mang lên cho chị thể? Thật là ngại quá,
“Không sao, em ăn ở bên ngoài rồi,đúng lúc chẳng có gì làm nên lên đây thăm em bé một chút”, Phác Luyến Dao thấy cô ta định xuống giường, vội vàng ngăn lại: “Chị dâu họ cứ ngồi trên giường đi, không cần đi xuống đâu”.
Cô ta đặt chiếc khay lên bàn đầu giường, rồi bưng bát canh đến trước mặt Bạch Ảnh An: “Đây là canh gà chị Hà nấu cho chị đó, chị uống chút đi”.
“Cảm ơn em” Bạch Ảnh An làm theo lời dặn của Hứa Nhã Dung tránh xa người phụ nữ này ra, đón lấy bát canh uống một chút rồi đặt lại xuống bàn.
Phác Luyến Dao nằm mép giường nhìn đứa bé một lúc, quay đầu sang nhìn cô ta cười: “Chị dâu, sao em thấy đứa bé này chẳng giống chị với anh họ chút nào nhỉ? Có phải bác sĩ đã giao nhầm con không? Hay là hai người cắt cho em một chút tóc, em giúp hai người đến bệnh viện xét nghiệm ADN cho?”
Đầu Bạch Ảnh An đột nhiên trống rỗng, sững sờ nhìn cô ta.
Chương 235: Sự lựa chọn của cô (3)
Xét nghiệm ADN? Vậy chẳng khác nào sẽ biết được đứa bé không phải do cô ta sinh ra hay sao?
Phác Luyển Dao thấy cô ta ngây người ra bèn bật cười: “Chị dâu, em đùa chị thôi, chị lại tưởng thật à?”.
“Chị… chị cũng hơi tưởng thật, đùa kiểu này không vui đâu nhé”, Bạch Ảnh An mỉm cười: “Để đại thiếu gia nghe thấy chắc chắn sẽ không vui, đại thiếu gia vốn đã hơi nhỏ nhen”.
“Anh họ nhỏ nhen á? Sao em không thấy nhỉ”, Phác Luyến Dao đi đến bên giường ngồi xuống: “Em thấy anh họ khá là tốt mà, ngoài những buổi tối phát bệnh thì hơi kinh khủng ra, những lúc khác cũng đều rất tốt”.
“Buổi tối… đúng là có chút kinh khủng, nhưng chị lại không sợ, chị quen rồi mà, Bạch Ảnh An cảm thấy da đầu đã bắt đầu tê dại, thực ra cô sợ chết khiếp đi ấy
“May mà chị không sợ, chứ nếu không anh họ sẽ buồn làm đấy, chị dâu mau uống canh đi cho nóng”, Phác Luyến Dao lại bưng bát canh lên đưa cho cô ta.
Bạch Ảnh An đưa tay vừa lúc chạm vào bát canh, bát canh đột nhiên trượt khỏi đầu ngón tay cô ta, cả bát canh đây đổ ụp xuống giường.
“Ổi! Em xin lỗi, đều tại em cả”, Phác Luyến Dao vội vàng chạy đến bàn trà lấy giấy ăn, sau đó dùng giấy ăn lau vết canh trên giường.
Chỉ là ga giường vốn dễ thấm nước, nước canh đổ xuống lập tức ướt đẫm cả một mảng ga giường, có khi ướt luôn cả đệm.
Bạch Ảnh An tuy tức giận, nhưng vì cần giữ hình tượng tốt đẹp trước mặt Phác Luyến Dao, nên không thể không giả vờ mỉm cười an ủi nói: “Không sao, cứ kệ nó đi, mai cho người đi giặt là được mà”.
“Nhưng tối nay chị không có chỗ mà ngủ nữa rồi”, Phác Luyến Dao vẫn nói với vẻ áy náy,
“Sao thế?” Nam Cung Thiên Ân đi vào thấy hai người ngồi trên chiếc giường bẩn, thế là đi tới nhìn bọn họ hỏi.
Phác Luyến Dao đi xuống giường, nhìn Nam Cung Thiên Ân bằng ánh mắt tràn đầy tội lỗi: “Anh họ, em không cẩn thận làm bẩn giường của chị dâu họ rồi”.
Nam Cung Thiên Ân nhìn tấm đệm bị ướt một vũng, nói: “Không sao, tối nay sang phòng anh ngủ là được”.
Anh nói với vẻ mặt đương nhiên, Bạch Ảnh An vừa nghe thấy đến phòng anh ngủ, trong lòng lập tức dấy lên nỗi sợ hãi, cô ta vội nói: “Không cần đầu, chỉ ướt có một ít thôi mà, thay ga giường là được rồi.
Tuy Nam Cung Thiên Ân rất đẹp trai, rất thu hút, cô ta luôn không kìm được mà muốn lại gần anh, nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng nửa đêm anh phát bệnh cần tay Bạch Tinh Nhiên bị thương là trong lòng cô ta lại thấy hốt.
Tuy anh không phải ngày nào cũng phát bệnh, nhưng nhớ đêm nay đúng lúc phát bệnh thì sao? Cô ta phải giả vờ tỏ ra không sợ hãi rồi đi chăm sóc anh? Rồi còn đưa cổ tay của mình cho anh cần? Thôi đi!
Nhưng Nam Cung Thiên Ân luôn ghét nhất là thấy Bạch Tinh Nhiên cố tình nén tránh mình, nghe thấy cô ta nói vậy, tính cách bá đạo theo thói quen lại trỗi dậy.
Anh tiến lên trước một bước, nghiêng người dùng ngón tay nâng cắm cô ta lên cười với giọng nham hiểm: “Đây là canh gà chứ không phải nước, em không sợ nửa đêm có côn trùng bò lên giường em sao?”
Bạch Ảnh An vừa nghe thấy có côn trùng, lập tức thu người lại theo bản năng, rồi mở miệng nói: “Hay là… em sang phòng con ngủ?”.
Nam Cung Thiên Ân lắc đầu: “Không được, ban đêm con sẽ khóc em không ngủ được đầu”.
“Em… thực ra em sợ tối em sẽ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh”, Bạch Ảnh An thấy không tránh được, đành vừa cười vừa nói.
“Không sao, em không làm ảnh hưởng anh được đâu”, Nam Cung Thiên Ân lắc đâu.
Đêm xuống, Bạch Ảnh An ngồi trên giường nhìn hình dáng quyến rũ xuyên qua lớp cửa kính mờ của phòng tắm, nghe thấy tiếng nước ồ ạt bên trong vọng ra, nỗi sợ hãi trong lòng dần dần mất đi.
Khi Nam Cung Thiên Ân quần khăn tắm đi ra khỏi phòng tắm, cô ta thậm chí đã hoàn toàn quên mất chuyện nửa đêm anh sẽ phát bệnh, ánh mắt quyến rũ nhìn vào cơ thể cường tráng của anh.
Vốn tưởng Nam Cung Thiên Ân có bệnh từ nhỏ cơ thể sẽ yếu ớt, không ngờ lại không hề thua kém những đàn ông khác, nhất là cơ bắp cuồn cuộn lộ ra bên ngoài, nhìn đã khiến người ta muốn dựa vào ngay.
Nam Cung Thiên Ân cảm nhận được ánh mắt trần trụi của cô ta, anh mỉm cười nhẹ nhếch mày nhìn cô ta nói: “Sao thế? Ánh mắt nhìn chằm chằm như hổ đói kia là muốn vật anh ra à?”.
Bạch Ảnh An hoàn hồn, tuy đúng là rất muốn lên vật anh ra, nhưng cô ta chưa quên thân phận lúc này của mình, với tính cách không hiểu lãng mạn gợi tình của Bạch Tinh Nhiên, lúc này chắc đang ngại ngùng mà chui trong chăn rồi nhỉ?
“Lâu lắm rồi không nhìn thấy cơ thể anh, nên nhất thời không kìm được”, cô ta cười thẹn thùng.
“Thế vừa rồi ai giả vờ không muốn sang ngủ với anh đấy?”, Nam Cung Thiên Ân đi tới, đẩy cô ta xuống giường luôn.
Bạch Ảnh An cười hi hi ôm lấy khuôn mặt đẹp trai của anh, nhìn anh với vẻ nghiêm nghị: “Mẹ đã bảo rồi, con gái không được chủ động quá”.
“Nhưng giờ chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp”.
“Cũng phải, vậy sau này em không giả vờ nữa”.
“Không giả vờ nghĩa là sao?”, Nam Cung Thiên Ân cố tình trêu cô ta.
“Không giả vờ chính là… muốn ôm anh thì ôm muốn hôn anh thì cứ thể hôn anh luôn”, Bạch Ảnh An vừa cười vừa lật người ép anh xuống giường, sau đó cúi đầu hôn lên môi anh.
Bạch Ảnh An ngây ngất trong men tình nói: “Phụ nữ sinh nở xong đều sẽ trở nên mặn mà hơn”.
“Thật sao? Vậy sau này em sinh thêm vài đứa nữa đi”.
“Đáng ghét… em không muốn sinh nhiều vậy đâu”. “Chuyện này e rằng không phải em
quyết định mà được rồi”, Nam Cung Thiên Ân lật người ép lại cô ta xuống.
Sự nhiệt tình của cô ta khiến Nam Cung Thiên Ân cảm thấy có hơi ngạc nhiên, mùi hương của cô ta cũng khiến Nam Cung Thiên Ân cảm thấy có chút lạ lẫm. Mùi hương của mỗi người đều không giống nhau, tuy gần năm tháng chưa hỗn Bạch Tinh Nhiên, nhưng mùi hương của cô thì anh vẫn có thể nhận ra.
Lẽ nào thời gian qua đi, mùi hương của một người sẽ thay đổi theo sao?
Nam Cung Thiên Ân buông cô ta ra một chút, nhìn xuống hỏi: “Sao anh có cảm giác em hơi khác với ngày trước nhỉ?”.
Bạch Ảnh An sững sờ, trong lòng có hơi hoảng loạn, men tình bị anh khơi gợi cũng nhất thời giảm xuống không ít. Nghĩ một lúc, cô ta mới giả vờ dùng giọng nói trách cứ: “Chắc là những ngày qua anh tiếp xúc với quá nhiều phụ nữ nên đã quên nhiều thứ thuộc về em rồi đúng không?”.
Thật sự như vậy sao? Nam Cung Thiên Ân thầm hỏi.
Anh củi đầu hôn lên mỗi cô ta với thái độ thăm dò.
Bạch Ảnh An lúc này lại ngăn hành động của anh lại, nói với vẻ ngại ngùng “Giờ em vẫn chưa tiện lắm, chờ hết ở cữ đã nhé”.
“Anh xin lỗi, anh quên mất”, Nam Cung Thiên Ân đổi sang hỗn lên trán cô ta, sau đó lật người sang một bên giường.
Bạch Ảnh An tuy cảm thấy không nỡ và tiếc nuổi, nhưng để không bị anh phát hiện sự khác lạ của bản thân, cô ta chỉ có thể bỏ cuộc.
Sau khi Tô Tích bị Bạch Tinh Nhiên hỏi tới hỏi lui, cũng bắt đầu nghi ngờ liệu có phải lúc trước nhìn nhầm bản báo cáo kiểm tra hay không, hoặc là nhân viên kiểm tra đã làm sai bản báo cáo.
“Mình… mình nghĩ mình sẽ không nhầm, nhưng… Tô Tích lắp bắp nói: “Nhưng lại thực sự không thể điều tra được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm sao bây giờ? Có phải mình quá vô dụng không?”,
Bạch Tinh Nhiên hít nhẹ một hơi nói: “Nếu cậu đã nói cậu không nhầm, vậy thì mình vẫn còn một tia hy vọng, chỉ cần có một tia hy vọng mình cũng sẽ không bỏ cuộc”