Nhưng giờ đây cuối cùng cũng biết đứa bé khỏe mạnh bình thường, thì lại phải đối diện với nguy hiểm đứa bé sẽ bị Bạch Ánh An cướp đi.
Cô biết rất rõ, nếu Bạch Ánh An biết con của cô là đứa bé khỏe mạnh, không những sẽ không đối xử tốt với nó, thậm chí sẽ vì ganh ghét căm hận mà càng không tha cho nó.
Cho nên, bất kể thế nào cô đều không thể để đứa bé này rơi vào tay Bạch Ánh An.
Tô Tích vốn đang đi mua sắm với bạn bè ở con phố gần đó chuẩn bị về nhà, sau khi nhận được điện thoại của Bạch Tinh Nhiên lập tức quay đầu xe đi thẳng đến bệnh viện.
Chưa đầy năm phút đã đến bệnh viện luôn, cô ấy đến thẳng văn phòng tạm thời của Kiều Tư Hằng ở trên tầng cao nhất của bệnh viện.
Vì Kiều Tư Hằng gần đây mới chính thức về nước, bản thân lại khá có hứng thú với phương diện y học, thế là khi trở về đã đặt văn phòng làm việc ở trong bệnh viện luôn.
Tô Tích trước đây có từng đến văn phòng của anh ta, cho nên lần này cũng quen cửa quen nẻo, một lúc đã tìm đến nơi.
Khi cô bước vào bên trong, Kiều Tư Hằng đúng lúc bước ra khỏi phòng nghỉ, cổ áo sơ mi của anh ta đã nới lỏng, chiếc cà vạt thắt lúc ra khỏi nhà buổi sáng cũng đã không thấy đâu.
Tô Tích nhìn anh ta một cái, cô ấy không quá quan tâm đến sự thay đổi nhỏ bé của anh ta, mà nhìn anh ta nói thẳng: “Kiều thiếu gia, đại khái câu chuyện tôi đã nhắn vào điện thoại cho anh rồi, anh xem có thể giúp tôi chuyện này không”.
Kiều Tư Hằng chỉnh lại áo sơ mi rồi nhìn sang cô ấy, nói với vẻ chế giễu: “Cô chạy đến tận đây chỉ là để cầu xin tôi giúp cô giữ lại đứa con của người mà cô yêu thầm sao?”.
Hiếm lắm mới thấy cô ấy dùng thái độ nhã nhặn, thậm chí là có chút khẩn cầu khi nói chuyện với anh ta, nhưng lại là vì một người đàn ông khác, trong lòng anh ta tự nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Kiều thiếu gia, đừng nói những câu khó nghe như vậy chứ?”, Tô Tích nhíu mày.
“Khó nghe? Câu nào khó nghe?”.
“Lần này tôi thực sự là có chuyện gấp, chứ không phải đến để cãi nhau với anh”.
“Sao tôi lại không thấy đây là chuyện gấp nhỉ? Vợ của Nam Cung Thiên Ân sắp sinh mà không thấy bóng dáng của cậu ta đâu, còn một người chẳng có chút liên quan gì như cô lại ở đây cuống cuồng lòng dạ nóng như lửa đốt”, Kiều Tư Hằng cười khẩy một tiếng: “Cô muốn làm gì? Lấy đứa bé này làm cái cớ đến trước mặt Nam Cung Thiên Ân kể công sao? Để khiến cậu ta cảm động rồi yêu cô...?”.
“Anh im đi cho tôi!”, Tô Tích cũng không biết lấy can đảm ở đâu, giơ tay tát cho anh ta một phát.
Chịu cái tát nảy lửa của cô ấy, sắc mặt Kiều Tư Hằng càng trở nên khó coi hơn, anh ta sầm mặt liếc cô: “Sao? Thẹn quá hóa giận à?”.
Tô Tích trừng mắt nhìn anh ta, nghiến răng hỏi: “Rốt cuộc anh có giúp không?”.
“Muốn tôi giúp à? Cũng được thôi”, Kiều Tư Hằng liếc nhìn thân hình đầy đặn lại cân đối của cô ấy nói: “Cởi quần áo ra, chỉ cần làm cho tôi sướng, đừng nói là bảo vệ đứa bé, đến cả Nam Cung Thiên Ân tôi cũng có thể gọi đến cho cô”.
Anh ta nói khó nghe, khinh miệt như vậy, Tô Tích cảm thấy bản thân sắp tức đến mức muốn nổ tung, ngực cô đang ức đến mức phập phồng thở.
Trước cái nhìn gian xảo của Kiều Tư Hằng, cô ấy cắn răng, sau đó đưa tay lên bắt đầu cởi bộ âu phục khỏi cơ thể mình.
Giữa mùa hè, cô vốn đã mặc ít, bên trong bộ âu phục kia lại là bộ đồ lót tinh tế và cơ thể tuyệt vời. Sắc mặt Kiều Tư Hằng càng khó chịu hơn, thậm chí có thể nói là tái xanh.
Tô Tích biết anh ta chỉ là muốn xả cơn giận trong người, cho nên mới làm khó cô như vậy, nếu là lúc khác cô ấy tuyệt đối sẽ không chịu sự uy hiếp của anh ta, nhưng đang lúc cấp bách này, cô đã không nghĩ được nhiều nữa.
Không chờ cho Kiều Tư Hằng lên tiếng, cô đi tới đặt cánh tay thon dài lên cổ anh ta, đồng thời kiễng chân lên hôn.
Hơi thở ngọt ngào ập đến, lan tỏa qua từng kẽ răng, Kiều Tư Hằng lại bất giác nhíu mày. Khi bàn tay ngọc ngà của cô chạm lên chiếc cúc áo, anh ta nắm chặt cổ tay cô, đôi môi dịch sang bên cạnh, thì thầm bên tai cô: “Ở đây e rằng không được tiện lắm, chúng ta vào trong đi”.
Nói xong, cánh tay anh ta ôm Tô Tích vào lòng, vừa hôn vừa đưa cô vào trong phòng nghỉ.
Tuy lần này là Tô Tích chủ động, nhưng dù sao cũng không chuyên nghiệp, gương mặt ít nhiều vẫn có chút đỏ lên vì ngại. Cô ấy bị anh ta đưa vào trong phòng nghỉ, đúng lúc cô ấy tưởng mình sắp bị nhấn xuống giường, đuôi mắt cô đột nhiên nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng một người phụ nữ đang nằm trên chiếc giường Simmons.
Cô sững sờ, rồi nhanh chóng đẩy Kiều Tư Hằng ra khỏi người mình.
Người phụ nữ trên giường lúc này đang đắp một chiếc chăn mỏng trên cơ thể không mặc gì cả, da dẻ mỡ màng, đôi mắt như đưa tình, đúng kiểu mà Kiều Tư Hằng thích. Chỉ là cô ta hình như không biết xấu hổ, thấy hai người không hề tránh đi, còn cố ý kéo chiếc chăn mỏng xuống, hờn dỗi nhả ra một câu: “Kiều thiếu gia, chẳng phải anh nói sẽ vào đây luôn sao? Làm gì mà lâu vậy chứ?”.
Từ đầu đến cuối, cô ta như thể không hề nhìn thấy Tô Tích vậy, đến mức không thèm liếc nhìn lấy một cái.
Sắc mặt Tô Tích khi nhìn thấy người phụ nữ này đã bắt đầu sa sầm lại, nỗi nhục nhã lớn nhất mà cả đời này cô phải chịu chắc chính là chuyện đang diễn ra ngay trước mắt đây.
Cô ấy đã gần như trần trụi rồi, trong phòng lại còn có một người phụ nữ trần trụi hơn cả cô ấy!
Cơ thể cô đang dần dần run lên, sắc mặt cũng càng lúc càng khó coi hơn.
Kiều Tư Hằng cảm nhận được cơ thể đang run nhẹ của cô, nhưng không hề để tâm, một tay ôm eo cô ấy, một tay tóm lấy chiếc váy màu đỏ trên lưng ghế bên cạnh ném lên người người phụ nữ đang nằm trên giường kia nói: “Ngoan, mặc đồ vào tránh mặt một chút, tối anh sẽ đến với em”.
“Sao lại bắt em phải tránh mặt chứ?”, người phụ nữ đưa mắt nhìn Tô Tích đang sắp tức điên trong vòng tay Kiều Tư Hằng, nói với vẻ bực bội: “Cô ta xinh hơn em, nhưng cơ thể đâu có đẹp bằng em đâu”.
“Cô ấy là bà xã anh, bà xã đến đương nhiên phải hưởng quyền ưu tiên rồi”, Kiều Tư Hằng vẫn nở nụ cười say mê như vậy.
Thì ra đó là Kiều phu nhân trong lời đồn, cô ta coi thường nhìn Tô Tích một cái, hậm hực bò dậy khỏi giường: “Vậy thôi được, nhường lại giường cho hai người đấy, nhưng Kiều thiếu gia tối nay nhớ phải thưởng cho em nhiều đấy nha”.
“Đương nhiên rồi”, Kiều Tư Hằng nhìn cô ta với ánh mắt quyến rũ.
Trước khi cô ta rời khỏi phòng nghỉ, còn không quên nhìn Tô Tích cười với vẻ khiêu khích: “Kiều phu nhân, hai người chơi với nhau vui vẻ nhé, tôi không làm phiền nữa, nhưng đừng để Kiều thiếu gia mệt quá đó, tối nay chúng tôi còn...”.
Người phụ nữ kia còn chưa nói hết đã ăn một cái tát như trời giáng của Tô Tích.
Chương 216: Không thấy Tinh Nhiên đâu (2)
Cô ta kêu nhẹ một tiếng, một tay ôm mặt quay đầu sang trừng mắt nhìn Tô Tích, còn Tô Tích không hề bị ảnh hưởng bởi sự tức giận của cô ta, cô vung tay tát tiếp cái nữa rồi chửi: “Con khốn! Tao không cần mày phải dạy, cút ra ngoài!”
Người phụ nữ kia tức cắn chặt môi, quay đầu nhìn Kiều Tư Hằng, thấy anh ta không hề có chút ý định đòi công bằng cho mình, đành nghiến răng nghiến lợi mặc quần áo đi ra ngoài.
Trong phòng nghỉ chỉ còn lại Tô Tích và Kiều Tư Hằng, Kiều Tư Hằng mỉm cười ôm cô ấy, nhìn cơ thể cô ấy rồi trêu chọc nói: “Được đấy chứ, cứng ghế nhỉ, tôi thích đấy”.
“Đừng có động vào tôi bằng bàn tay dơ bẩn vừa chạm vào con đàn bà kia!”, Tô Tích đẩy cánh tay anh ta một cách chê bai, quay người đi ra tìm lại váy của mình.
“Thế mà đã muốn đi rồi sao?”, Kiều Tư Hằng đưa tay lôi cô lại, nụ cười trêu chọc trên mặt anh ta đã tắt đi, thay vào đó là nụ cười nham hiểm: “Chẳng phải cô vì cậu ta có thể hy sinh bất cứ điều gì sao? Sao lại nói đi là đi luôn thế? Không cần tôi giúp đỡ nữa à?”.
Tô Tích tức nổ mắt nhìn trừng trừng vào anh ta nói: “Kiều Tư Hằng, anh là người đàn ông tôi thấy buồn nôn nhất trên đời này đấy, tôi nhìn thấy anh chỉ muốn ói thôi!”
“Cô...!”, Kiều Tư Hằng tức giận đẩy cô xuống giường, đi tới nhìn xuống cô: “Cô cũng chẳng tốt đẹp gì, chúng ta như nhau cả thôi”.
“Anh muốn làm gì?”, Tô Tích thấy anh ta chuẩn bị đóng cửa đi ra ngoài vội vàng hỏi một câu.
“Cô như vậy chẳng thể làm cho tôi có chút hứng thú nào nữa, cái cơ thể này của cô cũng không đáng để tôi phải giúp đỡ, không chơi nữa, tạm biệt!”, Kiều Tư Hằng đóng cửa ‘sầm’ một cái, rồi khóa luôn bên ngoài.
Tô Tích nghe thấy tiếng anh ta khóa cửa, lại càng sốt ruột hơn, vừa kéo cửa ra vừa hổn hển nói: “Kiều Tư Hằng! Anh mở cửa ra cho tôi! Đồ khốn nạn...!”.
Chỉ tiếc là cho dù cô có đập cửa có kêu hét như thế nào, Kiều Tư Hằng vẫn không quay lại mở cửa.
Bạch Tinh Nhiên dựa vào tường cầu thang bộ chờ đợi mãi không thấy tin gì của Tô Tích, mà cơn đau bụng mỗi lúc một nhiều hơn.
Cô lấy tay áo lau mồ hôi lạnh trên mặt, cố gắng gọi cho Tô Tích, chỉ là cô có gọi thế nào thì Tô Tích đều không nghe máy.
Tô tích rõ ràng đã đồng ý sẽ giúp cô, sao lại có thể không nghe điện thoại chứ? Sao có thể như vậy được?
“Tô Tích, cậu mau nghe máy đi...”, nước mắt tuôn trào ra cô khóc hu hu thành tiếng.
Hình như lúc này cô nghe thấy tiếng tìm người của Tiểu Tinh và Hứa Nhã Dung vọng vào từ phía ngoài cầu thang bộ, tiếng bước chân và tiếng gọi mỗi lúc một gần hơn.
Bạch Tinh Nhiên sững sờ, cố gắng đứng đậy định rời khỏi khu cầu thang bộ.
Cô mở hé cánh cửa cầu thang, thấy Hứa Nhã Dung và Tiểu Tinh đang chạy về phía cô, cô vội vàng quay người chạy lên tầng trên.
Cơn đau bụng khiến mỗi bước lên bậc thang của cô như thể mất đi nửa mạng vậy, nhưng cô không hề bỏ cuộc, cũng không dừng lại, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, đó là thoát khỏi hai mẹ con độc ác này, giữ đứa bé được an toàn.
Cô khó khăn lắm mới leo lên được tầng sáu, đi ra khỏi khu cầu thang, nhìn xung quanh phát hiện cô không hề thông thạo bố cục của tầng sáu này.
Trong khu cầu thang vọng tới giọng nói thở dốc của Hứa Nhã Dung: “Tiểu Tinh, mày lên tầng bảy, tao đến tầng sáu, không tìm được thì mày chết với tao!”
“Vâng, thưa phu nhân!”, Tiểu Tinh khóc lóc trả lời.
Hứa Nhã Dung sẽ lên tầng sáu, hơn nữa sắp lên tới nơi rồi!
Đầu óc Bạch Tinh Nhiên trống rỗng, cô nhìn ngang nhìn dọc, cuối cùng chạy về phía nhà vệ sinh.
Cô không chọn nhà vệ sinh nữ, mà chọn ngay nhà vệ sinh nam bên cạnh, vì đối với cô lúc này nhà vệ sinh nam có lẽ sẽ an toàn hơn chút.
Quả nhiên, cô vừa chạy vào trong nhà vệ sinh nam, Hứa Nhã Dung đã đuổi theo đến nơi, vừa đẩy cửa nhà vệ sinh nữ vừa gọi cô, còn không quên mang giọng uy hiếp: “Con ranh, đừng có gây chuyện nữa nghe thấy không hả? Mày còn không ra đây đừng trách tao không khách sáo!”.
Bạch Tinh Nhiên vừa từ từ lùi lại, vừa bịt miệng không để mình khóc thành tiếng, sau đó, cơ thể cô đập vào một người phía sau.
Cơ thể cô vốn đã sắp không cầm cự được nữa, chân nhũn lại suýt thì ngã xuống đất.
“Tiểu thư, cô có sao không?”, phía trên đầu đột nhiên vọng đến một giọng nói đàn ông dễ nghe. Người đàn ông một tay đỡ cô, một tay vặn đóng vòi nước.
Bạch Tinh Nhiên vùng vẫy đang muốn ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông trước mặt, cơ thể lại không đứng vững mà trượt xuống, cô thấy trước mặt là người mặc áo blouse trắng, có thể nhìn ra được người này là một bác sĩ.
“Xin anh hãy cứu tôi...”, cô đã không còn quan tâm mình có quen với người đàn ông trước mặt không, chỉ biết anh ta là bác sĩ, anh ta biết đâu có thể giúp được mình.
Đây là hy vọng duy nhất cũng là cuối cùng của cô, ngoài ra cô không biết mình có thể cầm cự được bao lâu, và có thể tìm được ai giúp cô nữa.
“Cô muốn tôi giúp cô thế nào?”, người đàn ông ngược lại không hề sốt ruột, giọng nói từ tốn.
“Đừng để bọn họ cướp đi đứa con của tôi... xin anh hãy giúp tôi... tôi...”, Bạch Tinh Nhiên không chịu nổi nữa, vì quá đau, cô có thể cảm nhận được đứa bé đang muốn được chui ra khỏi cơ thể của cô.
“Á... không xong rồi... con của tôi sắp ra rồi...!”, cô không kìm được mà khóc lên, vừa khóc vừa cầu cứu tiếp: “Cứu tôi với...”.
Người đàn ông cuối cùng cũng đứng lên, lấy điện thoại từ trong túi áo ra bấm số gọi.
Một lúc sau, mấy bác sĩ đẩy giường chạy tới, Bạch Tinh Nhiên được mọi người cùng đỡ lên chiếc giường nhỏ.
Bạch Tinh Nhiên cứ tóm chặt lấy vạt áo của người đàn ông kia, đến lúc được đỡ lên giường bệnh rồi cũng không buông tay, cô chảy nước mắt nhìn anh ta, nhưng anh ta đứng ngược sáng trước cửa sổ, nhìn qua lớp nước mắt cô không nhìn rõ được gương mặt anh ta, chỉ nhìn thấy lờ mờ cơ thể rắn rỏi, khí chất ngời ngời của anh ta.
“Xin anh nhất định phải giúp tôi bảo vệ đứa con này”, cô nghẹn ngào nhả ra từng tiếng.
“Yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cô”, người đàn ông nói ra một câu, giọng điệu vẫn ôn tồn như vậy.
Lúc sau, Bạch Tinh Nhiên được đưa ra khỏi nhà vệ sinh và đến phòng bệnh gần nhất.
Lúc này Nam Cung Thiên Ân đang họp trong phòng họp, giám đốc Phòng Nghiên cứu và phát triển Sản phẩm đang trình bày mục đích khai thác dự án mới, cùng một câu hỏi anh ta hỏi lại ba lần vẫn không nhận được câu trả lời của Nam Cung Thiên Ân.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Nam Cung Thiên Ân, trợ lý Nhan đứng bên cạnh ho nhẹ một tiếng, hơi nghiêng xuống nhắc: “Thiên Ân thiếu gia, giám đốc Lâm đang hỏi anh kìa”.
Thiên Ân thiếu gia lại mất tập trung trong giờ làm việc, hình như là chuyện rất hiếm khi xảy ra.
Chương 217: Không thấy Tinh Nhiên đâu (3)
Nam Cung Thiên Ân định thần lại, đưa mắt nhìn mọi người: “Xin lỗi, vừa nói tới đâu rồi?”.
“À... Thiên Ân thiếu gia, có phải cậu không được khỏe không? Có cần chuyển sang hôm khác lại tiếp tục thảo luận không ạ?”, giám đốc Lâm cung kính nói.
Vốn tưởng Nam Cung Thiên Ân sẽ lắc đầu nói không cần đâu, dù sao đấy mới đúng với thái độ làm việc từ trước đến nay của anh, không ngờ anh lại gấp tập tài liệu lại, đẩy sang cho thư ký ở bên cạnh: “Vậy thì để hôm khác thảo luận tiếp đi, tan họp”.
Sau khi thư ký tuyên bố cuộc họp hết thúc, mọi người lần lượt rời khỏi phòng họp.
Thẩm Khác đi tới, nhìn Nam Cung Thiên Ân hỏi với vẻ quan tâm: “Anh họ, anh có sao không?”.
“Không có gì”, Nam Cung Thiên Ân trả lời xong, nhìn cậu ta nói: “Thẩm Khác, dự án này tôi định cho cậu toàn quyền phụ trách, nhớ theo sát kỹ đấy”.
“Em biết ạ, anh họ yên tâm”.
“Vậy thì được”, Nam Cung Thiên Ân đứng dậy rời khỏi phòng họp.
Nam Cung Thiên Ân trở lại văn phòng làm việc, trợ lý Nhan đi theo phía sau, sau khi thấy anh ngồi vào ghế của mình, mới lên tiếng nói: “Thiên Ân thiếu gia, mấy hôm nay anh toàn bị mất tập chung, có phải vì ngày dự sinh của thiếu phu nhân đến rồi không?”.
Nam Cung Thiên Ân liếc nhìn cô ấy nói: “Tôi có mất tập trung sao?”.
“Chứ sao nữa, với lại tình trạng này càng ngày càng nặng hơn”.
Nam Cung Thiên Ân hít nhẹ một hơi: “Hôm nay tôi đã hỏi chị Hà rồi, ngày dự sinh của cô ấy là một tuần nữa cơ”.
Thực ra bản thân anh cũng có thể cảm nhận được mấy hôm nay mình có có phản ứng hơi khác thường, cũng không thể không thừa nhận những phản ứng này đều bắt nguồn từ Bạch Tinh Nhiên.
Anh không muốn thừa nhận, là vì không tin mình lại thất bại trong chuyện này. Anh vốn tưởng thời gian bốn tháng đủ để anh quên cô đi, không ngờ bốn tháng trôi qua, anh không những không thể hoàn toàn quên được cô, mà còn càng đến sát ngày dự sinh của cô, trong lòng anh ngày càng bồn chồn, tinh thần ngày càng bất an hơn.
Vì đứa bé sao? Vì trong người đứa bé có dòng máu của Nam Cung Thiên Ân anh sao?
Nếu không có đứa con này, có lẽ anh đối với cô đã không có bất kỳ lưu luyến nào nữa, cũng sẽ không bị ảnh hưởng bởi cô.
“Ngày dự sinh chỉ là thời gian đại khái thôi, đa phần mọi người đều là sinh trước đó”, trợ lý Nhan nói.
“Vậy sao”, Nam Cung Thiên Ân nghĩ một lát, vừa nãy lúc đang họp, tim anh đột nhiên bị nhói một cách kỳ lạ, lẽ nào là vì... nó chào đời rồi?
Nhưng sáng nay chị Hà mới nói với anh, Bạch Tinh Nhiên ra ngoài đi dạo rồi, anh hít nhẹ một hơi nói với trợ lý Nhan: “Cô gọi điện thoại hỏi giúp tôi xem tình hình thế nào”.
“Vâng, tôi đi gọi ngay đây”, trợ lý Nhan gật đầu, quay người đi ra.
Tìm khắp một vòng xong trở lại phòng bệnh, Hứa Nhã Dung đã tức muốn nổ tung, gọi điện thoại cho Bạch Tinh Nhiên vẫn không nghe. Tiểu Tinh bị cơn tức giận của Hứa Nhã Dung làm cho sợ không dám làm gì, nhưng vẫn cẩn thận lên tiếng an ủi: “Phu nhân, biết đâu nhị tiểu thư chỉ là xuống dưới tầng đi dạo, một lúc sẽ về ngay”.
Cô ấy không lên tiếng còn đỡ, vừa lên tiếng đã khiến cho Hứa Nhã Dung càng tức tối hơn, vung tay tát luôn cho cô ấy một cái rồi mắng: “Nếu hôm nay nó không về, tao sẽ lột da mày!”.
Tiểu Tinh bị đánh cho cúi mặt, nước mắc lã chã rơi.
Hứa Nhã Dung không hả giận vẫn mắng tiếp: “Bảo mày trông nó mà cũng không xong, cả ngày chỉ biết cắm đầu vào điện thoại, mày...!”, bà ta nuốt cục tức lại, tức đến mức không chửi tiếp được nữa.
Tiểu Tinh kéo tay áo lên lau nước mắt: “Là nhị tiểu thư nói cô ấy đau bụng, bảo tôi đi gọi y tá, gọi xong thì không thấy cô ấy đâu cả”.
Tiểu Tinh không dám kể cho Hứa Nhã Dung chuyện cô ấy đang trên đường đi đến phòng y tá thì gặp một bà lão hiền hậu, bà ấy suýt nữa thì ngã xuống đất, cô tốt bụng đỡ bà ấy vào phòng bệnh, sau đó bị bà ấy giữ lại. Cứ đòi giới thiệu cháu nội cho cô ấy, còn liệt kê ra số căn nhà và tài sản cho cô ấy một lượt, để cô ấy suy nghĩ cẩn thận.
Khó khăn lắm mới thoát được bà lão ấy, chờ khi cô gọi được y tá đến, thì đã không thấy bóng dáng của Bạch Tinh Nhiên đâu nữa.
Chương 218: Không thấy Tinh Nhiên đâu (4)
Một cô y tá nhìn thấy bà ta ầm ĩ như thế, không nhịn được mà bước lên nhắc nhở: “Đây là khu nghỉ ngơi của sản phụ, mời cô giữ trật tự, cảm ơn”.
Hứa Nhã Dung vội vàng kéo cô ấy lại nói: “Cô y tá, con gái tôi không thấy đâu cả, xin hỏi cô có thấy nó đâu không?”.
Ban nãy bà ta đã hỏi rất nhiều cô y tá đều nói không nhìn thấy, lần này cũng không ôm hi vọng.
Cô y tá nhìn bà ta hỏi: “Con gái cô? Là sản phụ à?”.
“Phải, mới tiêm thuốc kích đẻ, tóc dài màu đen, trông rất thanh tú, phải rồi, trông như này”, Hứa Nhã Dung vội lấy điện thoại ra, mở hình của Bạch Ánh An trong thư viện ảnh ra cho cô ấy xem.
Cô y tá nhìn bức ảnh một hồi, nói: “À, là chị ấy, chị ấy vừa tiêm thuốc kích đẻ đúng không? Tôi…”.
“Cô có thấy nó không?”, Hứa Nhã Dung sốt ruột truy hỏi.
“Có thấy, vừa nãy chị ấy tựa vào cửa phòng bệnh số 6 khóc thảm thương lắm, cháu hỏi chị ấy có sao không thì chị ấy bảo không sao, cuối cùng bảo cháu dìu chị ấy đến cầu thang thoát hiểm”, cô y tá chỉ tay về phía cầu thang thoát hiểm.
“Đi đến thang thoát hiểm?”, Hứa Nhã Dung ngạc nhiên.
“Vâng, hình như đi cũng khá vội”.
“Mau đi tìm, tìm tầng trên tầng dưới!”, Hứa Nhã Dung quay đầu nói với Tiểu Tinh, Tiểu Tinh khóc lóc đi tìm.
Hứa Nhã Dung đang định đi tìm người, vừa dời bước thì bỗng nhiên dừng lại, quay người nhìn vào phòng bệnh số 6.
Phòng bệnh số 6 là phòng bà ta cố ý sắp xếp cho Bạch Ánh An, định chờ đứa bé ra đời thì sẽ bế thẳng đến phòng của cô ta, rồi chuyển Bạch Tinh Nhiên xuống phòng bệnh thường ở tầng dưới.
Bạch Tinh Nhiên đứng ở cửa phòng Bạch Ánh An khóc thương tâm? Điều đầu tiên bà ta nghĩ đến là Bạch Ánh An lại nói gì đó kích động cô rồi.
Bà ta bước tới, đẩy mở cửa phòng bệnh số sáu, vừa nhìn đã thấy Bạch Ánh An và Hà Linh đang cười cười nói nói tán dóc.
Thấy Hứa Nhã Dung bước vào, Hà Linh lập tức đứng dậy khỏi giường chào hỏi: “Dì ba”.
Bạch Ánh An nhìn vẻ mặt xám như tro của Hứa Nhã Dung, quan tâm hỏi: “Mẹ, mẹ sao thế?”.
“Con đĩ Bạch Tinh Nhiên đó chạy rồi”, Hứa Nhã Dung nhìn cô ta nói.
“Cái gì?”, Bạch Ánh An bỗng ngồi phắt dậy.
Ban nãy cô ta quả thật nghe thấy bên ngoài có tiếng khóc lóc, có điều cô ta bây giờ không tiện lộ mặt, cho nên không ra xem tình hình, cũng căn bản không biết việc Bạch Tinh Nhiên mất tích.
“Mẹ, tìm thấy chưa? Con đã bảo con ranh này không tin được mà!”, Bạch Ánh An không đợi Hứa Nhã Dung mở miệng đã nhớn nhác bù lu bù loa: “Giờ thì hay rồi, mẹ con mình lại bị nó chơi cho một vố rồi, con ranh con, đừng để tao nhìn thấy mày lần nữa…!”.
“Đủ rồi, con câm miệng lại cho mẹ!”, Hứa Nhã Dung tức giận quát.
Bạch Ánh An vội vàng ngậm miệng, nhìn bà ta một cách khó hiểu, trong lòng nghĩ việc Bạch Tinh Nhiên bỏ trốn thì liên quan gì đến cô ta, sao lại cáu với cô ta. Có điều nhìn thấy Hứa Nhã Dung nổi nóng như thế, dù trong lòng cô ta có bất mãn thế nào cũng không dám nói ra.
“Mẹ hỏi con, ban nãy có phải con nói gì với Bạch Tinh Nhiên không?”, Hứa Nhã Dung nhìn cô ta hỏi.
“Không, mẹ bảo con không được rời khỏi phòng bệnh này nửa bước, con có dám đi đâu đâu”, Bạch Ánh An vì để mẹ cô ta tin, kéo Hà Linh bên cạnh lại: “Không tin mẹ hỏi Hà Linh đi, nó ở đây với con suốt mà”.
“Phải đấy, dì ba, cháu với chị họ không hề ra khỏi phòng”.
“Thế hai đứa có nói cái gì có thể kích động nó không?”, Hứa Nhã Dung tiếp tục truy hỏi: “Ban nãy có cô y tá nói Bạch Tinh Nhiên tựa vào cửa phòng hai đứa khóc thương tâm lắm, sau đó mới khóc lóc bỏ đi”.
Bạch Ánh An và Bạch Tinh Nhiên nhìn nhau, trong lòng đột nhiên thoáng lo lắng.
Hứa Nhã Dung nhìn ra sự lo lắng của Bạch Ánh An, giọng cao lên mấy phần: “Rốt cuộc có hay không? Một tiếng trước!”.
“Bọn con…”, Bạch Ánh An hít ngược vào một cái, thận trọng nói: “Một tiếng trước con và Linh đúng là có nói về nó, nhưng mà… chắc nó không nghe thấy đâu, con không biết ngoài cửa có người”.
Trong lòng Hứa Nhã Dung dấy lên một dự cảm không lành, nín thở hỏi: “Rốt cuộc hai đứa nói cái gì?”.
“Con… con nói mấy câu kiểu sau này sẽ không đối xử tốt với đứa bé… con đâu có biết nó ở ngoài cửa… Mẹ, lần này con không cố ý, con chỉ thuận miệng nói vậy thôi…”.
Bạch Ánh An biết mẹ cô ta chắc chắn sẽ tức đến mức lột da cô, cho nên nói rất ấp úng, rất cẩn thận.
Hứa Nhã Dung quả nhiên vừa nghe cô ta nói xong thì đã tức đến suýt ói máu, nếu như Bạch Ánh An không phải là con gái ruột của bà ta, bà ta sớm đã tức giận tát cho cô ta một cái rồi.
Nhưng cô ta lại là con gái ruột của bà ta, hơn nữa bây giờ tát cô ta cũng không giải quyết được vấn đề, chỉ có thể nhẫn nhịn.
“Mẹ, làm sao đây?”, Bạch Ánh An cũng bắt đầu sốt ruột: “Nếu Tinh Nhiên nghe thấy những gì con nói, liệu nó còn giao đứa bé cho con nữa không? Nó sẽ không…”.
“Con còn mặt mũi hỏi mẹ à!”, Hứa Nhã Dung cuối cùng vẫn là không nhịn được mà cho cô ta một cái tát, tức đến đỏ cả mặt: “Mẹ từ sáng đến tối đều tính kế cho con, vất vả vì con, kết quả bản thân con lại chẳng làm được trò trống gì! Mẹ thấy con đừng mơ làm Nam Cung thiếu phu nhân nữa, tìm lấy một thằng chịu nổi con mà gả đi cho xong!
“Mẹ… con xin lỗi, con thực sự không ngờ nó lại chạy đến đây nghe lén con và Linh nói chuyện, con sai rồi, mẹ mau giúp con tìm nó về đây được không?”.
“Nếu như không tìm được, thì lần này con từ bỏ đi, nhân tiện mẹ cũng bỏ luôn!”, Hứa Nhã Dung tức giận nói xong, hất bàn tay đang kéo bà ta của cô ta ra, quay người bỏ đi.
Hứa Nhã Dung vừa kéo cửa phòng bệnh đi ra, một cô y tá lập tức chạy tới gấp gáp nói: “Bạch phu nhân, sao người nhà bà thoắt cái đã không thấy ai vậy? Con gái bà đã sinh ở phòng sản tầng sáu rồi!”.
“Há…!”, Hứa Nhã Dung mắt chữ A mồm chữ O nhìn cô ta, biểu cảm không dám tin: “Cô nói cái gì? Con gái tôi sinh rồi?”.
“Đúng vậy, sinh con trai, tôi tìm người nhà bà đến phát điên”, cô y tá mặt ngán ngẩm nói.
“Thật… sinh rồi…”, Hứa Nhã Dung vẫn không dám tin.
Bạch Ánh An và Hà Linh trong phòng bệnh nghe thấy cô y tá nói thế cũng giật mình, Bạch Ánh An lấy tay đẩy cánh tay Hà Linh, ra điều bảo cô ta ra ngoài xem thế nào.
Hà Linh đẩy Hứa Nhã Dung đang ngây người một cái, cười híp mắt nói: “Dì ba, dì còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi xem đi”.
“Ừ, phải rồi, ở đâu, mau đưa tôi đi”, Hứa Nhã Dung nói với cô y tá.
Đi theo cô y tá đến cửa phòng sản tầng sáu, cửa phòng vừa hay có người đẩy ra, một cô hộ lý bế một đứa bé sơ sinh đi ra, nhìn quanh một lượt những người nhà đang ngồi đợi bên ngoài hỏi: “Xin hỏi ai là người nhà Bạch Ánh An?”.
“Tôi, tôi là mẹ nó”, Hứa Nhã Dung hưng phấn chạy tới.
Cô y tá đưa đứa bé trong lòng đến trước mặt bà ta nói: “Là bé trai, hai cân bảy, mẹ tròn con vuông, chúng cháu đưa đứa bé đi tắm rửa vệ sinh trước, hai tiếng nữa sẽ bế về phòng bệnh cho nhà bác”.
“Được, được…”, Hứa Nhã Dung ngắm nghía đứa bé trong lòng cô hộ lý, không nhịn được mà hỏi: “Đứa bé có khỏe không?”.
“Việc này tạm thời chúng cháu không dám khẳng định, cần phải tiến hành một bước kiểm tra theo dõi”, cô hộ lý nói.
Hứa Nhã Dung gật đầu, cô y tá liền ôm đứa bé rời đi.
Sau khi đứa bé được bế đi, Hứa Nhã Dung thở phào một hơi dài, cũng coi như là đã ổn định được tinh thần.
Bà ta đứng ở cửa phòng chờ một lúc, Bạch Tinh Nhiên mới được nhân viên hộ lý đẩy ra ngoài.
Bạch Tinh Nhiên nằm trên chiếc giường bệnh di động tóc tai xõa xượi, ướt dính trên trán, mắt đẫm lệ.
Hứa Nhã Dung bước lên trước, cúi người kéo tay cô cười nói: “Em bé ra đời rồi, là con trai, con đã nhìn thấy chưa?”
“Con trai...”, Bạch Tinh Nhiên líu ríu nói, nước mắt chảy từ khóe mắt ra, nhìn bà ta: “Có thể cho tôi nhìn nó một cái không? Tôi muốn nhìn nó có được không?”.
Con của cô, bản thân cô còn chưa kịp nhìn nó một cái đã muốn bế đi rồi sao?
Chương 219: Em bé đâu? (1)
“Đứa bé được y tá bế đi tắm rửa rồi, lát nữa có thể nhìn, đi thôi, chúng ta về phòng bệnh đã”, Hứa Nhã Dung bỏ tay cô ra, ra hiệu cho nhân viên y tá đưa cô về phòng bệnh.
Bạch Tinh Nhiên được đưa đến phòng bệnh thường ở tầng bốn, Hứa Nhã Dung nhìn cô cứ khóc mãi không ngừng, bèn an ủi nói: “Tinh Nhiên, mày yên tâm, đứa bé sẽ ổn thôi, con bé Ánh An dốt nát, nó không biết đứa bé này quan trọng với nó như thế nào. Nó mà dám đối xử không tốt với đứa bé này, tao nhất định sẽ không tha cho nó”.
Bạch Tinh Nhiên làm sao nghe lọt tai những lời an ủi của bà ta, đứa bé không còn nữa, cũng không biết nó có ổn không, có khỏe không.
“Có thể cho tôi nhìn đứa bé một cái không? Một cái thôi”, cô ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn Hứa Nhã Dung.
Hứa Nhã Dung bất đắc dĩ lắc đầu: “Tinh Nhiên, mày quên giao ước giữa chúng ta rồi à, khó khăn lắm mới đi được đến ngày hôm nay, sắp thành công rồi, lẽ nào mày muốn những cố gắng trước đây đổ sông đổ bể hết?”.
Dừng một lúc, bà ta lại nói: “Không phải tao không muốn cho mày nhìn, cái chính là nhìn rồi thì sao? Mày sẽ chỉ càng không nỡ, càng đau lòng thôi, vì nghĩ cho cảm xúc của mày, tao cũng không thể cho mày nhìn được”.
Bạch Tinh Nhiên không nói gì, cô biết Hứa Nhã Dung sẽ nhất quyết không cho cô nhìn đứa bé.
Hứa Nhã Dung lại an ủi cô một hồi, dặn dò Tiểu Tinh chăm sóc cô cho tốt, rồi xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Hứa Nhã Dung đến phòng bệnh của Bạch Ánh An, Bạch Ánh Anh nằm trên giường bệnh đầu tóc xõa xượi, quần áo xộc xệch lập tức cười khanh khách hỏi: “Mẹ, mẹ nhìn con thế này có giống vừa đẻ xong không?”.
Hứa Nhã Dung quan sát cô ta một lúc rồi nói: “Vẫn còn thiếu nét thần thái của sản phụ, lát nữa lão phu nhân đến con chỉ cần nằm quay lưng ra cửa giả vờ ngủ là được rồi, đừng lên tiếng, cũng đừng để bà ta nhin thấy con”.
“Con biết rồi”, Bạch Ánh An cúi đầu nhìn mình một cái, để khiến bản thân trông giống sản phụ hơn, cô ta thậm chí còn tích mỡ, từ bỏ thân hình đẹp đẽ để béo hơn, sau này còn phải bỏ công sức ra giảm cân nữa.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Bạch Ánh An vội vàng kéo chăn nằm quay lưng ra cửa. Cô y tá đẩy em bé đi vào, đi đằng sau là chủ nhiệm Lam.
Hứa Nhã Dung ra đón, nhìn đứa bé trong nôi hỏi: “Chủ nhiệm Lam, đứa bé rốt cuộc thế nào?”.
Người vợ thứ bảy của tổng tài ác ma Full dịch - Chương 216-220
“Đúng”.
“Ban nãy tôi đã kiểm tra cẩn thận rồi, hô hấp của em bé không bình thường, sắc mặt hơi tái, nghi là có bệnh tim bẩm sinh hoặc là viêm phổi”, chủ nhiệm Lam nói xong vội thêm một câu: “Có điều Bạch phu nhân bà đừng lo, em bé bây giờ trông vẫn ổn, đợi có phim chụp và kết quả xét nghiệm thì sẽ biết chính xác có vấn đề hay không”.
“Ừ, cảm ơn”.
“Bọn tôi vừa cho em bé uống một ít nước đường thủy phân, nhà bà cho ăn chú ý đừng để em bé bị sặc”.
“Tôi biết rồi, tôi đã thuê bảo mẫu rồi, yên tâm”.
“Được, vậy tôi đi làm việc đây”.
Sau khi chủ nhiệm Lam đi, Bạch Ánh An lập tức ngồi phắt dậy trên giường, bò đến cạnh nôi nhìn đứa bé đang nằm im bên trong, vẻ mặt dè bỉu nói: “Chậc chậc, xấu thật đấy, chắc chắn là giống Bạch Tinh Nhiên lúc chưa phẫu thuật thẩm mỹ rồi”.
Hứa Nhã Dung không vui trừng mắt nhìn cô ta, trách móc: “Bây giờ con là mẹ nó đấy, phải có tình yêu thương chứ, nếu như để lão phu nhân nhìn thấy bộ dạng này của con, chắc chắn sẽ nghi ngờ”.
“Con biết rồi, con chắc chắn sẽ không nói những lời đó trước mặt lão phu nhân đâu”, Bạch Ánh An đáp.
Hứa Nhã Dung ôm đứa bé từ trong nôi lên, thận trọng đưa ra trước mặt Bạch Ánh An: “Mau bế nó đi, tập đi”.
“Bé thế này con không bế đâu, với cả trước con có tập rồi mà”.
“Trước là con bế búp bê vải, không giống nhau đâu, mau tập đi”.
Bạch Ánh An không cam tâm đưa tay ra đón lấy đứa bé, động tác vụng về, cơ thể cứng nhắc. Hứa Nhã Dung an ủi nói: “Ai mới bế cũng như vậy, bế nhiều vào, lâu dần sẽ quen, tuyệt đối đừng để lão phu nhân nhìn thấy dáng vẻ chân tay vụng về này của con biết chưa?”.
“Con biết rồi”, Bạch Ánh An gật đầu.
Vì vị trí Nam Cung thiếu phu nhân, cô ta quyết định nhẫn nhịn, dù sao bế em bé cũng chẳng có gì khó!
Mãi đến khi Bạch Ánh An dần quen với đứa bé một chút, trông có vẻ ra dáng một bà mẹ, Hứa Nhã Dung cuối cùng mới gọi điện vào số của nhà Nam Cung.
Lúc bà ta gọi điện đến, Phác Luyến Dao và Thẩm Tâm đang ngồi ăn bánh uống trà với lão phu nhân ở trong vườn, chị Hà cười khanh khách đi tới nói: “Lão phu nhân, thiếu phu nhân sinh rồi, sinh con trai”.
Ba người đang uống trà chiều bỗng sững lại, cùng lúc quay ra, Phác Luyến Dao hỏi: “Không phải nói tuần sau mới đến ngày dự sinh sao?”.
“Sinh sớm một tuần rất bình thường”, chị Hà cười nói: “Bạch phu nhân nói thiếu phu nhân trưa nay bị đau bụng, một lúc sau thì em bé chào đời”.
Người vợ thứ bảy của tổng tài ác ma Full dịch - Chương 216-220
“Vâng, chúc mừng lão phu nhân, bà cuối cùng cũng có chắt đích tôn rồi”, chị Hà nói.
“Vậy đứa bé có khỏe mạnh không?”, lão phu nhân cũng giống như tất cả những người khác khi nghe tin Bạch Tinh Nhiên sinh, điều đầu tiên nghĩ đến chính là vấn đề này.
“Bạch phu nhân nói em bé vừa làm xét nghiệm, vẫn chưa có kết quả”, chị Hà nhìn thấy lão phu nhân kinh ngạc, ngập ngừng hỏi: “Lão phu nhân, chúng ta có cần tới bệnh viện xem không?”.
Lão phu nhân ngẩn người ra một lúc, cuối cùng mới định thần lại, gật đầu: “Được, chúng ta qua đó đã”.
Bất kể đứa bé có thể nào, cũng là cốt nhục của nhà Nam Cung, hơn nữa còn là con trai, bà ta đương nhiên không thể không cần.
Chị Hà lập tức chuẩn bị xe, cả nhà cùng nhau lên xe, chiếc xe từ từ rời khỏi biệt thự. Chị Hà quay đầu lại hỏi lão phu nhân: “Lão phu nhân, có cần thông báo cho đại thiếu gia không?”.
Lão phu nhân nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Đừng nói cho nó biết vội, tránh nó nhìn thấy lại buồn”.
Sau khi nghe tin Bạch Tinh Nhiên sinh, từ đầu đến cuối trong lòng lão phu nhân đều trầm mặc, bởi vì bà ta không muốn giống như 29 năm trước, ôm niềm vui sướng chạy đến bệnh viện, để rồi các bác sĩ nói với bà ta rằng đứa bé không ổn, rất có thể sẽ không sống được.
Phác Luyến Dao khoác cánh tay lão phu nhân an ủi: “Bà nội, bà đừng lo, Bạch phu nhân không phải nói em bé vừa làm xét nghiệm chưa có kết quả sao, biết đâu em bé sẽ không sao”.
“Phải đấy, bà nội, chúng ta phải có lòng tin vào em bé chứ”, Thẩm Tâm cũng lên tiếng an ủi.
Lão phu nhân tuy có gật đầu tán thành, nhưng sự trầm mặc trong lòng vẫn không hề thuyên giảm.
Sau khi ra khỏi phòng sản, Bạch Tinh Nhiên ngồi thu lại trên giường bệnh bất động thừ người ra, ngoài lúc cô y tá đến giúp cô tiêm và làm vệ sinh ra, thì cô đều ngồi im không nhúc nhích.
Trên tay Tiểu Tinh bưng một bát canh gà chị Hồng bảo người mang đến, tận tình khuyên bảo nói: “Tiểu thư, cô ăn chút gì đi, chị Hồng nói cô bây giờ vừa sinh con xong nhất định phải bổ sung chất dinh dưỡng, nếu không sau này sẽ bị bệnh đấy”.
Bạch Tinh Nhiên vẫn không chịu nghe lời khuyên bảo của cô ấy, lúc này căn bản cũng không thể nghĩ được đến chuyện sau này có bệnh hay không.
Trong đầu cô cứ quanh quẩn tất cả những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, sau một hồi đau lòng cô bắt đầu bình tĩnh lại, bắt đầu nhớ lại những lời Tô Tích nói qua điện thoại với cô.
Rõ ràng Tô Tích nói với cô là con gái, là một cô bé gái khỏe mạnh, tại sao lại biến thành con trai? Lẽ nào Tô Tích lừa cô?
Không, mặc dù Tô Tích lạnh nhạt với cô, nhưng nhất định sẽ không hại cô, càng không thể lừa cô.
Vậy thì... rốt cuộc là lần trước lúc khám thai cô ấy nói dối hay là lần này? Rốt cuộc là lần nào?
Chơng 220: Em bé đâu (2)