“Nhưng tôi thực sự muốn gặp anh ta, xem thử anh ta có thể giở trò gì”.
“Thiên Ân thiếu gia, đừng lấy sức khỏe mình ra đùa”.
Nam Cung Thiên Ân mỉm cười, cầm nước hoa quả trên bàn uống một ngụm.
Nam Cung Thiên Ân biết mình không được uống rượu, uống rượu thì dễ phát bệnh, ở bên ngoài, mặc dù có bác sĩ đi cùng, nhưng cũng là một việc rất nguy hiểm. Cho nên, dù anh thực sự muốn xem thử mánh lới của tổng giám đốc Trương, nhưng vì sức khỏe của mình anh cũng chỉ đành từ bỏ.
Anh uống mấy cốc vang đồ mang tính tượng trưng rồi dừng uống, chỉ có điều vang đỏ này nặng hơn anh nghĩ, còn chưa ra khỏi sảnh tiệc, anh đã cảm thấy cơ thể mình hơi lâng lâng.
Anh đi vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh rửa mặt, nhiệt độ trong cơ thể lại không vì thể mà giảm đi
Bạch Tinh Nhiên nhận được điện thoại của tổng giám đốc Trương bảo cô đến nhà vệ sinh một chuyến, cô ngoan ngoãn đi, đứng ở cửa nhà vệ sinh nam cất cao giọng nói với vào trong: “Tổng giám đốc Trương anh ở trong à?”.
Cửa nhà vệ sinh cạch một tiếng được mở ra, Nam Cung Thiên Ân ngã ra từ bên trong.
Bạch Tinh Nhiên hết hồn, vội đỡ cánh tay anh hỏi: “Thiên Ân thiếu gia, anh sao thể? Không sao chứ?”.
Dáng vẻ anh trông có vẻ như muốn ngã, hình như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã được.
“Thiên Ân thiếu gia sao lại uống nhiều vậy? Trợ lý Nhan đâu? Anh đợi một chút, tôi giúp anh gọi cô ấy đến…
Bạch Tinh Nhiên nói xong thì bèn xoay người đi tìm người, nhưng Nam Cung Thiên Ân lại túm chặt cánh tay cô kéo cô lại, ánh mắt nhìn cô bực bội cứ như có thể phun ra lửa, hơi thở phả lên mặt cô: “Cô làm gì tôi rồi?”.
Bạch Tinh Nhiên bị cơn giận trong mắt anh làm cho hết hồn, chẳng hiểu anh có ý gì, nên khó hiểu lắc đầu: “Cái gì? Tôi không hiểu anh đang nói gì”.
“Tôi hỏi cô rốt cuộc đã làm gì với tôi? Cho tôi ăn cái gì?”.
“Tôi… tôi không có”, Bạch Tinh Nhiên càng khó hiểu hơn.
Cô rõ ràng chẳng làm gì anh cả, tại sao anh lại nói ra lời như vậy? Rốt cuộc anh làm sao thế? Bạch Tinh Nhiên nhìn trên trận anh bỗng chốc phủ đầy mồ hôi, có vẻ không giống như uống say, mà giống như cơ thể không thoải mái.
Cô không có thời gian đoán ý trong lời anh nói, đổi thành hỏi: “Thiên Ân thiếu gia, có phải anh không khỏe không? Tôi đỡ anh đến phòng nghỉ nghỉ một lát”.
Nam Cung Thiên Ân hít sâu một hơi, cố chịu đựng sự khó chịu trong lòng nói một câu: “Đưa tôi đến phòng 1301”.
“Nhưng mà nếu anh khó chịu thì nên đi viện chứ..”, Bạch Tinh Nhiên sốt ruột nói.
Nhưng Nam Cung Thiên Ân lại xoay người, loạng choạng đi về phía thang máy.
“Thiên Ân thiếu gia..”, Bạch Tinh Nhiên vội vàng đi theo, lại đỡ cánh tay anh.
Tổng giám đốc Trương ở trong sảnh tiệc thấy bóng dáng hai người nhanh chóng đi về phía thang máy, trên mặt ánh lên nụ cười gian xảo, sau đó tiếp tục chuyển sang quấn lấy trợ lý Nhan nói: “Trợ lý Nhan, tôi mời cô ly nữa, cảm ơn cô thời gian gần đây giúp đỡ chúng tôi…
Trợ lý Nhan qua loa giơ ly lên với ông ta, ảnh mắt nhìn quét mọi ngóc ngách trong sảnh tiệc, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Nam Cung Thiên Ân.
Trong thang máy, sau khi Bạch Tinh Nhiên ẩn tầng 13 thì đỡ Nam Cung Thiên Ân trông có vẻ ngày càng khó chịu an ủi: “Thiên Ân thiếu gia cố nhịn đã, sắp đến rồi”.
“Thiên Ân thiếu gia, anh có mang thuốc không?”, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên hỏi.
Nam Cung Thiên Ân hít sâu một hơi, sau khi gian nan đứng vững thì lấy một chai thuốc nhỏ trong túi ra, hai tay run rẩy mở nắp chai, vì tay run nên thuốc bên trong đổ ra ngoài một chút.
“Tôi giúp anh”, Bạch Tinh Nhiên giật lấy chai thuốc của anh, lấy một viên thuốc từ bên trong ra nhét vào miệng anh.
Nam Cung Thiên Ân uống thuốc, sự đau đớn trong cơ thể lại không hề bị kiểm che.
Thang máy dừng ở tầng 13, Bạch Tinh Nhiên nhìn số phòng, sau khi tìm được phòng số 01 thì cũng lười không hỏi Nam Cung Thiên Ân nữa, bàn tay nhỏ mò mẫm trong túi áo anh, cuối cùng tìm được cái ví da trong túi anh, rồi lại lấy thẻ phòng bên trong ra mở cửa.
“Thiên Ân thiếu gia, mau nằm xuống giường đi”, cô đỡ anh vào phòng, lúc định đặt anh xuống giường thì Nam Cung Thiên Ân lại đột nhiên xoay người đè chặt cô lên giường, nụ hôn run rẩy dừng trên mặt, trên CỔ CÔ.
Bạch Tinh Nhiên đơ người, kinh ngạc nhìn gương mặt đẹp trai đột nhiên phóng to trước mắt, anh đang làm gì thế? Anh đang hôn cô ư?
“Thiên Ân thiếu gia… Thiên Ân thiếu gia, anh đang làm gì thế?”, đầu óc Bạch Tinh Nhiên trống rỗng, bắt đầu giãy giụa theo bản năng.
Cô quá kinh ngạc, quá sợ hãi, Thiên Ân thiếu gia vẫn luôn lịch sự nho nhã thế mà lại cưỡng hôn cô? Hơn nữa còn hỗn dữ dội như vậy!
“Thiên Ân thiếu gia… anh uống say rõi! Xin anh đừng như vậy!”, cô cố gắng đẩy đánh vai anh.
Nam Cung Thiên Ân vẫn không buông cô ra, thậm chí còn kéo dây váy dạ tiệc trên vai cô xuống.
“Đừng… Nam Cung Thiên Ân!”, Bạch Tinh Nhiên cố hết sức đẩy anh khỏi người mình, nhanh chóng ngồi dậy khỏi giường.
Song không đợi cô chạy thoát, Nam Cung Thiên Ân đã lại kéo cô vào lòng, anh ôm lấy cô từ phía sau, hôn lên cổ cô, trọng miệng phát ra tiếng cầu xin đau đớn: “Tinh Nhiên, Tinh Nhiên đừng đi… đừng đi..
Lời anh nói như có ma lực, bỗng chốc khiến Bạch Tinh Nhiên sững sờ, Tinh Nhiên… Tinh Nhiên… cái tên thật quen thuộc cảm giác thật quen thuộc.
Song không đợi cô cảm nhận hẳn hoi sự quen thuộc ấy, cơn đau trên cổ khiến cô bỗng chốc hét khẽ, cô bị anh cắn mạnh một cái
“Đau..”, cô trở tay đẩy anh theo phản xạ, chắc là vì trong người quả khó chịu, Nam Cung Thiên Ân cứ thể bị cô đẩy ra, cơ thể lăn xuống đất.
Cuối cùng Bạch Tinh Nhiên cũng được tự do, cô vừa chỉnh lại đô dạ hội bị anh kéo xuống vừa có giò chạy ra cửa, lòng bàn tay đặt lên tay nắm cửa, cảnh cạch vặn mở. Đúng lúc cô kéo mở cửa được một nửa chuẩn bị vọt ra ngoài, thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng hét đau đớn.
Tiếng hét ấy đè nên sự khó chịu dày đặc, bước chân Bạch Tinh Nhiên bỗng khựng lại, xoay đầu nhìn anh đang chất vật co cúm dưới đất.
Đầu óc Bạch Tinh Nhiên hoảng hốt một lúc, hình ảnh thế này quen thuộc quá, đau lòng quá…
Cứ như từng trải qua vậy!
Cô đột nhiên không nhẫn tâm bỏ đi, vội vàng lao lên ôm anh từ trên đất dậy, ôm cơ thể anh sốt ruột nói: “Thiên Ân thiếu gia… anh rốt cuộc làm sao thế? Anh khó chịu ở đầu, anh nói cho tôi biết tôi… tôi sẽ gọi xe cấp cứu cho anh ngay.
Cô muốn đặt cơ thể Nam Cung Thiên Ân xuống, nhưng lại sợ anh làm đau chính mình, trong lúc cấp bách cô giật điện thoại ở đầu giường, vì hơi mạnh nên dây điện thoại bị cô giật đứt.
Lúc này, cô nghe thấy điện thoại trong túi áo Nam Cung Thiên Ân reo vang, cô vội vàng lấy điện thoại trong túi anh ra, trên màn hình nhấp nhảy hai chữ “Nhan Duyệt”, cô ngay lập tức nghe máy sốt ruột nói: “Trợ lý Nhan, Thiên Ân thiếu gia không biết bị sao nữa, cô mau gọi xe cấp cứu đi”.
Trợ lý Nhan ở đầu bên kia đờ ra nửa giây, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Thiên Ân thiếu gia giờ ở đâu?”.
“ở trong phòng anh ấy”.
“y tiểu thư, Thiên Ân thiếu gia phát bệnh rồi, tốt nhất cô cách anh ấy xa chút, nếu không anh ấy sẽ làm cô bị thương” trợ lý Nhan nói xong thì dập máy.
Bạch Tinh Nhiên nhìn Nam Cung Thiên Ân đang đau đớn tột cùng trước mặt, mặc dù trông có vẻ rất nguy hiểm, nhưng cô thực sự không nhẫn tâm bỏ anh lại. Thấy dáng vẻ căn chặt răng của anh, lo anh sẽ cần đứt đầu lưỡi mình, nên cô lại chạy đến nhà tắm lấy một cái khăn lông ra nhét vào miệng anh.
Không lâu sau, vừa phòng bị người ta đẩy mở, bác sĩ Trương và trợ lý Nhan lần lượt đến.
“Phiền cô giúp tôi đỡ Thiên Ân thiếu gia lên giường”, bác sĩ Trương đỡ một bên tay của Nam Cung Thiên Ân rồi nói với Bạch Tinh Nhiên.
Bạch Tinh Nhiên vừa gật đầu, vừa giúp bác sĩ Trương đỡ Nam Cung Thiên Ân đến giường.
Bác sĩ Trương ngay lập tức lấy một ống thuốc an thần trong hòm thuốc ra tiềm lên cánh tay Nam Cung Thiên Ân, Nam Cung Thiên Ân vốn đang vô cùng nóng nảy cuối cùng cũng dần dần dừng giãy giụa.