“Vừa nãy tình cờ gặp Tiểu Lục ở cửa, nên em mang thuốc lên hộ cô ấy”, Bạch Ánh An đi đến bên cạnh anh ngồi xuống xong thì đưa thuốc cho anh: “Nhân lúc nóng uống đi, nếu không thì đắng lắm”.
Nam Cung Thiên Ân nhìn thuốc trong bát, rồi lại nhìn cô ta, cười khẽ: “Khuyên anh uống thuốc tốn công lắm đó, xem em có khuyên được anh không”.
Bạch Ánh An cố ý cau mày, yểu điệu nói: “Đại thiếu gia, không phải anh lại muốn em uống với anh đấy chứ?”.
“Là em nói mà, sau này sẽ uống cùng anh”, trong lòng Nam Cung Thiên Ân dâng lên cảm giác khác lạ.
Anh cũng không biết mình bị làm sao, thế mà lại có cảm giác cô ta không phải Bạch Tinh Nhiên ngày trước, thậm chí còn cố ý nói ra câu này để thăm dò cô ta.
Cô ta nhớ mọi việc khi hai người bên nhau ngày xưa, đến cả lời anh từng nói cũng nhớ rõ ràng, không có gì khác thường hết. Chẳng lẽ việc sinh con đã thay đổi cô ấy thật ư? Hay là phụ nữ vốn dễ dàng thay đổi như thế?
“Vậy chúng ta vẫn làm theo quy tắc cũ, em uống một ngụm, anh uống một bát, nếu không thì thuốc sẽ bị em uống hết mất, anh uống cũng như không”, Bạch Ánh An nói.
“Đùa em thôi”, Nam Cung Thiên Ân mỉm cười giơ tay lên xoa đầu cô ta, sau đó nhận bát thuốc ngẩng đầu uống ừng ực.
Bạch Ánh An thở phào, nghe Bạch Tinh Nhiên nói thuốc này đắng lắm, cô ta còn đang nghĩ xem liệu mình uống một ngụm xong có nôn hết cơm tối không, may mà Nam Cung Thiên Ân không để cô ta uống.
Cô ta vội vàng cầm cốc nước cho Nam Cung Thiên Ân, nói với vẻ mặt đau lòng: “Thuốc này đến bao giờ mới không cần uống nữa?”.
“Lúc không có em”.
“Hả?”, Bạch Ánh An không hiểu, sau đó trách cứ: “Em đã nghi ngờ anh lén lút đổ thuốc đi mà, sao anh có thể làm vậy chứ? Không uống thuốc sao mà khỏi bệnh được?”.
“Lừa em đấy, bà nội giám sát còn nghiêm hơn em”, Nam Cung Thiên Ân đi vào nhà tắm súc miệng, lúc đi ra thì nói với cô ta: “Muộn rồi đi nghỉ đi”.
Bạch Ánh An đứng dậy khỏi sofa: “Vậy anh nghỉ ngơi sớm nhé, mai còn phải đi làm mà”.
Nam Cung Thiên Ân nhìn cô ta, sau đó nhếch mày với cô ta: “Chẳng phải đã nói không giả vờ nữa ư? Sao lại bắt đầu giả vờ rồi”.
“Đáng ghét…”, lòng Bạch Ánh An ấm áp, xông lên ôm chặt lấy anh, hờn dỗi nói: “Hôm nay cả ngày trông con, cứ như nhìn thấy anh ấy, sau đó dần dần bắt đầu nhớ anh. Anh nói xem… có phải phụ nữ từng sinh con đều hơi biến thái, tố chất tâm lý kém đi không?”.
“Sao lại nói vậy?”.
“Sau khi sinh con, cứ cảm giác bản thân không hấp dẫn như ngày trước, sau đó bắt đầu nghĩ lung tung, nghĩ anh liệu có không thích em nữa không”, Bạch Ánh An chu môi: “Dù sao thì anh vốn cũng không thích em lắm mà”.
“Em đang trách anh đối xử với em chưa đủ tốt à?”.
“Đúng đó”.
“Vậy em cảm thấy thế nào mới là tốt?”.
“Em cũng không biết”, Bạch Ánh An nhìn chằm chằm anh: “Ví dụ lúc anh hôn em, cứ không tập trung, chắc chắn là đang nghĩ đến người phụ nữ khác”.
Nam Cung Thiên Ân sửng sốt, anh có như thế sao?
Bạch Ánh An quan sát biểu cảm của anh cẩn thận, sau đó rụt rè nói: “Xin lỗi nhé, em không cố ý nhắc đến cô Chu tiểu thư kia đâu”.
“Người này anh đã quên rồi”, Nam Cung Thiên Ân thuận thế đẩy cô ta xuống giường, hôn lên môi cô ta.
Anh đúng là đã nhiều ngày không nhớ đến người phụ nữ kia rồi, không phải đã quên, mà là đã giấu cô ấy vào tận đáy lòng, những ngày qua lúc thân mật với Bạch Ánh An cũng không nhớ đến cô ấy.
Anh hiểu tại sao Bạch Ánh An lại có cảm giác này, vì đến bản thân anh cũng thấy mình căn bản chẳng thể tập trung được.
Lần này, anh thử hôn cô chân thành, dùng nụ hôn này xóa bỏ chút nghi ngờ trong lòng.
Nhưng… cuối cùng anh vẫn thất bại, lúc Bạch Ánh An sốt ruột cởi áo tắm trên người anh ra, thì cảm giác lạ lẫm đó lại trào dâng từ tận đáy lòng.
Cảm nhận được anh ngừng lại, Bạch Ánh An mơ màng mở mắt, dịu dàng nhìn anh nói: “Đại thiếu gia, em ổn rồi, anh không cần kiềm nén bản thân đâu”.
“Vẫn nên đợi thêm đi, trong sách nói phụ nữ sau sinh tốt nhất là ba tháng sau mới ngủ chung”, Nam Cung Thiên Ân hôn vào môi cô ta, lật người xuống khỏi người cô ta, thuận thế ôm cô ta vào lòng.
Trong lòng Bạch Ánh An bỗng chốc trống rỗng, cơ thể cũng cứ như bị dội một chậu nước lạnh, trong lòng không kiềm được mà hơi tức giận, không phải chỉ có đàn ông mới có nhu cầu, phụ nữ cũng có đó!
Ai có thể tưởng tượng được cảm giác ôm một anh đẹp trai nhưng không ăn được chứ? Đúng là mất hứng!
Mang theo tâm trạng tức giận này, Bạch Ánh An xoay người quay lưng vào anh, rồi nhắm mắt lại.
Nam Cung Thiên Ân không phải không cảm nhận được nhu cầu và khao khát của cô ta, nhìn bóng lưng cô ta, cuối cùng anh chỉ đành bất đắc dĩ lặng lẽ hít một hơi, vươn tay kéo cô ta vào lòng.
Nếu là phụ nữ bên ngoài, dù có lạ lẫm thế nào anh cũng có thể thỏa mãn họ, nhưng chỉ có người phụ nữ trước mặt này thì không được, anh cũng không biết đây là tâm lý gì, có lẽ là quá lâu không thân mật rồi, cần thời gian để làm quen lại.
Chắc là đã bị hành động của Nam Cung Thiên Ân làm tổn thương, Bạch Ánh An mãi không ngủ được.
Thậm chí bắt đầu nghi ngờ Nam Cung Thiên Ân có phải đã phát hiện cái gì không, cho nên mới từ chối cô ta, nếu không thì với nhu cầu sinh lý của đàn ông bình thường sao có thể ôm một người phụ nữ thân hình và mặt mũi đều không tệ nhưng lại không có cảm giác gì chứ?
Cô ta sau đó lại nghĩ đến hành vi ngày thường của Phác Luyến Dao, suốt ngày nói mấy lời kì quái, khiến cô ta nghe mà thót cả tim.
Cô ta nằm trên giường, càng nghĩ càng lo, càng lo thì càng không ngủ được.
Đến tận sáng sớm, cô ta vẫn không buồn ngủ chút nào, ngược lại Nam Cung Thiên Ân ở phía sau lại ngủ rất say, hô hấp đều đều, vẻ mặt an yên.
Cô ta xoay đầu nhìn anh một cái, dựa vào ánh đèn lờ mờ, cô ta thế mà thấy trên trán Nam Cung Thiên Ân đổ đầy mồ hôi.
Rõ ràng là bật điều hòa, hơn nữa nhiệt độ phòng không hề nóng, sao anh lại đổ mồ hôi?
Cô ta khẽ khàng vuốt trán anh một cái, phát hiện nóng kinh người, nên đổi thành dùng tay đẩy anh một cái, khẽ gọi: “Đại thiếu gia, anh vẫn ổn chứ?”.
Anh sốt rồi? Sao lại đột ngột vậy?
Là phát bệnh sao? Nhưng không đúng, Bạch Tinh Nhiên đã nói với cô ta ban đầu khi Nam Cung Thiên Ân phát bệnh thì sẽ run rẩy, sắc mặt xanh mét, nhưng chưa từng nói sẽ sốt.
Nam Cung Thiên Ân bị cô ta đẩy một cái, từ từ tỉnh lại, anh lẩm bẩm hừ một tiếng: “Nóng quá…”.
“Đại thiếu gia, anh sốt rồi”, Bạch Ánh An đẩy cánh tay đang ôm eo mình, cánh tay anh lại như vòng thép ôm chặt eo cô ta, dù cô ta giãy thế nào cũng không ra nổi.
Để làm rõ có chuyện gì, cô ta giơ tay bật công tắc đèn, ánh sáng đột nhiên chiếu rọi căn phòng, đồng thời hắt lên mặt Nam Cung Thiên Ân, gương mặt anh bỗng run lên.
Tia sáng chói mắt kích thích anh, anh bắt đầu trở nên bực bội, cánh tay ôm eo Bạch Ánh An bắt đầu quờ quạng lung tung, rồi túm lấy cánh tay cô ta.
“Đau…”, Bạch Ánh An đau đớn kêu lên, bắt đầu giãy giụa theo bản năng.
Song do ánh đèn, nên Nam Cung Thiên Ân dần dần đánh mất lý trí, cũng căn bản không ý thức được bản thân đang làm gì, sức tay mạnh đến mức Bạch Ánh An sắp khóc đến nơi.