Tối nay Nam Cung Thiên Ân có một tiệc xã giao đặc biệt nên vẫn chưa về.
Bạch Tinh Nhiên bị câu nói có ý nghĩa thâm sâu của lão phu nhân khiến tinh thần bất định,
cô nằm trong phòng không cả có tâm trí đọc sách, không có tâm trí xem tivi, cứ thế ôm điện thoại nằm trên sofa ngủ thiếp đi.
Nam Cung Thiên Ân về nhà nhìn thấy cô cuộn tròn trên sofa, anh nhíu mày theo thói quen, rồi đi tới bế cô ra khỏi sofa đặt lên giường.
Bạch Tinh Nhiên bị anh làm tỉnh, lim dim hai mắt nhìn anh: “Anh về rồi à?”.
“Trời lạnh thế này sao em không lên giường ngủ?”, Nam Cung Thiên Ân hôn lên trán cô hỏi.
‘’Em không cẩn thận nên ngủ quên thôi”, Bạch Tinh Nhiên loạng choạng ngồi dậy khỏi giường: “Đế em mang thuốc lên cho anh”.
“Không cần đâu”, Nam Cung Thiên Ân ấn cô ngồi lại xuống giường: “Lát nữa tự anh xuống lấy là được”.
“Vậy anh nhớ uống nhé”.
“Anh biết mà, anh đi tắm cái đã”, Nam Cung Thiên Ân đứng dậy đi vào phòng tắm.
Ngay sau đó phòng tắm vọng ra những tiếng nước chảy ồ ạt, nhưng Bạch Tinh Nhiên thực sự đã quá buồn ngủ, cho nên một lúc sau lại chìm vào giấc ngủ.
Khi Nam Cung Thiên Ân bước ra khỏi phòng tắm, thấy điện thoại của cô trên bàn cạnh đầu giường nháy sáng, anh nhìn qua màn hình điện thoại của cô, thấy hiển thị số điện thoại từ nước ngoài.
Phát hiện này khiến sắc mặt anh trở nên căng thẳng trong ấn tượng của anh. Bạch Tinh Nhiên ngoài có mẹ và em trai ở nước ngoài ra thì không có người thân hay bạn bè nào khác ở nước ngoài cả. Mà trên màn hình điện thoại lại hiển thị số không phải là của nước Pháp mà là nước Anh!
Nước Anh nơi mà Lâm An Nam đang ở.
Anh bỏ chiếc khăn đang lau tóc trên đầu xuống, cầm chiếc điện thoại trên bàn lên, rồi nhìn sang Bạch Tinh Nhiên đang ngủ say, do dự không biết có nên bắt máy hay không.
Chưa chờ anh do dự xong, chuông điện thoại đột nhiên tắt ngấm sau đó là một tin nhắn gửi tới, chỉ ngắn gọn một câu:”Tinh Nhiên, em ngủ chưa? CÓ nhớ anh không?”
Thấy tin nhắn này, Nam Cung Thiên Ân gần như có thể đoán ra được là Lâm An Nam gửi. Chỉ là giọng điệu này sao giống như thể một đôi nam nữ yêu nhau ngày nào cũng nhắn tin vậy?
Anh lại nhìn sang Bạch Tinh Nhiên đang say giấc, bàn tay cầm điện thoại từ từ siết chặt, cơn giận cũng đang dần dần nhen nhóm.
Lúc này, anh không biết có nên dựng Bạch Tinh Nhiên dậy để hỏi cho ra nhẽ không, nếu là bình thường anh chắc chắn sẽ làm như vậy, nhưng hôm nay lại không làm không biết là bì tin tưởng cô hay là đang cố tình trốn tránh, tóm lại anh đã không làm vậy.
Anh lại nhìn sang Bạch Tinh Nhiên đang say giấc, bàn tay cầm điện thoại từ từ siết chặt, cơn giận cũng đang dần dần nhen nhóm.
Lúc này, anh không biết có nên dựng Bạch Tinh Nhiên dậy để hỏi cho ra nhẽ không, nếu là bình thường anh chắc chắn sẽ làm như vậy, nhưng hôm nay lại không làm, không biết là vì tin tưởng cô hay là đang cố tình trốn tránh, tóm lại anh đã không làm vậy.
Bạch Tinh Nhiên bị anh ôm vào lòng, ngẩng đầu lên nhìn cằm anh nói:”Tối qua mấy giờ anh ngủ thế?”
“Tắm xong là ngủ luôn.”
Bạch Tinh Nhiên gật đầu, không nói gì nữa.
Nam Cung Thiên Ân thấy cô mãi không nói gì, mở mắt ra nhìn mới thấy ánh mắt cô đang nhìn về phía cửa sổ kính, và có hơi thất thần, anh dùng tay véo mũi cô: “Đang nghĩ gì thế hả?”.
“Tối qua em mơ một giấc mơ rất kỳ lạ”.
“Mơ gì thế?”.
“Mơ thấy bà nội nói với em là…”, cô thu lại ánh mắt nhìn cửa sổ, rồi nhìn sang anh nói: “Bà bảo là anh sắp li hôn với em rồi, anh thấy giấc mơ này có đáng tin không?”.
Cô không nói cho Nam Cung Thiên Ân biết đây là sự thật chứ không phải mơ, vì không muốn khiến anh vì cô mà lại có mâu thuẫn với lão phu nhân.
Nam Cung Thiên Ân mím cười lật người đè cô xuống, thì thầm vào tai cô: “Em nghĩ anh là người chủ động như vậy sao?”.
Bạch Tinh Nhiên cạn lời, câu trả lời này… có khác gì chưa trả lời đâu.
Cô dùng tay đỡ khuôn mặt đẹp trai của anh, nhìn anh với vẻ nghiêm túc: “Em nói thật đấy, anh có vì tình nhân định mệnh của anh mà II hôn với em không?”.
“Đến tình đầu mà anh còn không cần nữa, chẳng nhẽ lại cần tình nhân định mệnh?”, Nam Cung Thiên Ân cù vào eo cô môt cái: “Có cô vơ đanh đá như em là đủ rồi, đừng nghĩ linh tinh ảnh hưởng đến tâm trạng của chúng ta nữa .
Tuy Nam Cung Thiên Ân nói rất quyết tâm, nhưng Bạch Tinh Nhiên vẫn cảm thấy vô cùng bất an.
Điện thoại trên bàn reo lên, cô cầm lên tắt chuông điện thoại, rồi dựa vào cánh tay Nam Cung Thiên Ân, theo thói quen cô trượt màn hình đế xem xem có cuộc gọi nhỡ hay có tin nhắn gì không.
Nam Cung Thiên Ân vừa đưa tay vuốt mái tóc cô, vừa nhìn cô đang chăm chú xem điện thoại, một lúc sau mới hỏi cô: “Em đã cho những ai số điện thoại của em thế?”.
Giọng nói của anh nghe có vẻ rất vô tư, Bạch Tinh Nhiên cũng trả lời đại: “Có ai đâu, thì chỉ có mấy đồng nghiệp, với mấy người bạn như Tô Tích, Diêu Mỹ, Triệu Phi Dương thôi”.
“Có cho người đàn ông nào biết không?”.
Bạch Tinh Nhiên cạn lời đảo mắt nhìn anh: “Có anh trấn thủ rồi, mấy đồng nghiệp nam đến nhìn còn không dám nhìn em lâu, chứ đừng nói đến xin số điện thoại em nữa”.
“Sao trông em hình như đang ấm ức thì phải?”.
“Cũng bình thường thôi, dù sao em cũng không thích dây dưa với mấy dồng nghiệp nam”.
Bạch Tinh Nhiên nói xong, không thấy Nam Cung Thiên Ân trả lời, thế là ngẩng đầu lên hỏi: “Em trả lời hay như vậy, sao anh không khen em hả?”.
“Đây là bổn phận của em, có gì đáng để khen chứ?”, Nam Cung Thiên Ân giơ tay lên che điện thoại của cô, nhìn cô nói với vẻ nghiêm túc: “Anh hỏi em, dạo này em có liên lạc với Lâm An Nam không?”.
Nhớ lại tin nhắn tối qua, Nam Cung Thiên Ân liền cảm thấy khó chịu khắp người, cũng không có kiên nhẫn mà dò hỏi từng tí một nữa.
Bạch Tinh Nhiên bực bội lườm anh một cái: “Em không chung tình như anh đâu, coi tình dầu còn quan trọng hơn cả tính mạng của mình”.
“Anh đang nói chuyện nghiêm túc với em đấy”, Nam Cung Thiên Ân quay mặt cô qua, ép cô nhìn thẳng vào anh.
“Em cũng đang nói nghiêm túc với anh mà”, Bạch Tinh Nhiên đưa mắt nhìn anh một cái, có hơi bất lực: “Vừa mới sáng sớm đã muốn gây sự? Anh không sao đấy chứ?”.
Nam Cung Thiên Ân nhìn cô, thấy cô không có gì giống với đang nói dối, hơn nữa còn không có chút dấu hiệu chột dạ nào.
Chỉ là tin nhắn tối qua… lẽ nào là lần đầu tiên Lâm An Nam nhắn cho cô?
Tuy không biết lấy lòng người khác, cũng không thích làm như vậy, nhưng lão phu nhân dù sao là nữ chủ, Anh không sao đấy chứ?”.
Nam Cung Thiên Ân nhìn cô, thấy cô không có gì giống với đang nói dối, hơn nữa còn không có chút dấu hiệu chột dạ nào.
Chỉ là tin nhắn tối qua… lẽ nào là lần đầu tiên Lâm An Nam nhắn cho cô?
Tuy không biết lấy lòng người khác, cũng không thích làm như vậy, nhưng lão phu nhân dù sao là nữ chủ nhân trong căn nhà tổ này, lại là bề trên, Bạch Tinh Nhiên đành bỏ lòng tự trọng sang một bên đế lấy lòng bà ta.
Biết Phác Luyến Dao luôn biết cách làm vui lòng lão phu nhân, Bạch Tinh Nhiên thậm chí còn thử hỏi cô ta cách lấy lòng lão phu nhân nữa.