Mục lục
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không nói đến phong vân hội tụ bên ngoài kết giới, giờ phút này Dương Bách Xuyên cũng đang ở một thế giới khác.  

Từ lúc hắn để cho trùng phá kết giới, đến lúc sư phụ ra tay, đầu của hắn đột nhiên chui vào kết giới, nhảy vào trong hố lớn sâu mấy chục thước, cảm giác cũng chính là công phu trong chớp mắt.  

“Hô ~ cuối cùng cũng qua nửa kiếp.”  

Nói nửa kiếp là bởi vì Dương Bách Xuyên biết, kết giới phía trên không chừng vẫn chưa bị phá ra, lúc đó ba người Giản Hoá Phàm vẫn có thể xuống.  

Advertisement

Nhưng Dương Bách Xuyên không biết giờ phút này bên ngoài kết giới đã hội tụ một trăm hai mươi cao thủ, không chỉ có ba người Giản Hoá Phàm.  

Thở dài một hơi, lúc này Dương Bách Xuyên mới đánh giá hoàn cảnh xung quanh.  

Nơi này đích thật là một cái hố lớn, nhìn thấy khoảng cách với mặt đất hơn ba mươi thước.  

Advertisement

Dưới chân không có bùn đất mà là từng khối đá đen bằng phẳng, ở bức tường xung quanh có rất nhiều ký hiệu cổ xưa lóng lánh, chính là những ký hiệu này hình thành trận pháp kết giới, cũng chiếu sáng vị trí không gian.  

Ở phía trước Dương Bách Xuyên là một lối đi, nhìn qua cũng có ký hiệu lóng lánh, nhưng lại không sáng bằng những ký hiệu dưới chân, lối đi cao rộng ba thước, còn ký hiệu thì như ẩn như hiện giống như ngôi sao, nhìn qua có quy luật nào đó.  

Dương Bách Xuyên Sư cố gắng dùng linh thạch đi xem xét tình hình, nhưng lại không vận dụng được linh thức, nơi này ngăn cách linh thức.  

Nhìn quanh bốn phía cũng không có lối đi nào khác, chỉ có một lối đi trước mắt không biết thông đến phương nào.  

Không để ý, Dương Bách Xuyên cũng cảm giác được chồn nhỏ tồn tại, hiện tại đã không còn đường lui, cho dù phía trước hắn là đầm rồng hang hổ hắn cũng phải đi, không vì mình cũng vì có thể tìm được chồn nhỏ Hương Hương.  

Không thể dùng linh thức cũng chỉ có thể từng bước đi qua.  

Nơi này quá quỷ dị, cũng không biết là nơi nào, càng không biết có cái gì, Dương Bách Xuyên đã dùng giáp Nhật Nguyệt Càn Khôn và kiếm Đồ Long để kiểm tra một lượt, thấy không có vấn đề gì mới tiếp tục đi.  

Cũng may hắn có thể cảm nhận được sự tồn tại của chồn nhỏ, biết phương hướng cơ bản thì dễ tìm rồi.  

Bây giờ điều hắn lo lắng là không biết thương thế của chồn nhỏ có nghiêm trọng không, nghe lão bất tử kia nói, chồn nhỏ bị Châm Truy Hồn Hàn Băng chó má gì đó của ông ta đâm bị thương, thực lực tu vi của lão bất tử kia là Nguyên Anh trung kỳ, nghĩ đến thủ đoạn có lẽ rất lợi hại.  

Thật lo lắng cho chồn nhỏ xảy ra chuyện gì không may.  

Thật cẩn thận bước vào trong lối đi, một khắc nào đó, ánh mắt Dương Bách Xuyên co rụt lại, hắn nhìn thấy một vài hoa văn khắc hoạ trên vách tường.  

Kỳ lạ là nội dung biểu đạt trên hoa văn như vậy quá mức khiến người ta kinh hãi.  

Ban đầu, Dương Bách Xuyên nhìn thấy chính là một ma đầu đang giết người, giết vô số người đến nỗi máu chảy thành sông, cuối cùng xuất hiện chín người cùng nhau trấn áp ma đầu này, một trận đại chiến long trời lở đất...  

Cuối cùng chín đại cao thủ vẫn không chém chết ma đầu này, mà phong ấn nó trong một cái quan tài, đồng thời dùng đại pháp lực trấn áp ở sâu trong một tòa núi lớn, hoa văn phía sau chính là hậu nhân cao cấp tuyệt đối không được đụng chạm vào quan tài phong ấn kia, nếu không sẽ trăm họ lầm than.  

Sau khi xem xong, trong lòng Dương Bách Xuyên đột nhiên điên cuồng nhảy dựng, nhìn núi lớn dùng để trấn áp phong ấn ma đầu đại lại rất giống với núi La Phù.  

Lúc hắn và Từ Vĩ tiến vào núi La Phù vẫn luôn phi hành trên bầu trời, quan sát núi La Phù năm ngàn dặm, mà bức hoa văn cuối cùng này có hơn phân nửa chính là địa hình bên ngoài núi La Phù mà hắn từng thấy qua.  

Hơn nữa hiện tại xuất hiện lối đi và những hoa văn trên vách tường của lối đi này, toàn bộ lối đi như ẩn như hiện những ký hiệu của di tích, khiến tim Dương Bách Xuyên đập nhanh hơn.  

“Nơi này không phải là nơi trấn áp phong ấn ma đầu trong bản vẽ chứ?” Hắn nuốt nước bọt tự nói.  

Trong đầu Dương Bách Xuyên lập tức hỏi lão già: “Sư phụ, người có thể nhìn ra tác dụng của những ký hiệu này không?”  

Giọng nói Vân Thiên Tà lập tức khẽ vang lên nói: “Ôi ~ ký hiệu nơi này rất cổ xưa, rất thú vị đó~”  

“Lão già chết tiệt, đừng thừa nước đục thả câu, mau nói những hoa văn và ký hiệu này biểu đạt nội dung gì của những chuyện đã xảy ra chuyện vậy?” Dương Bách Xuyên chất vất lão già.  

“Loại ký hiệu này ở Tu Chân Giới cũng rất hiếm thấy, ký hiệu thượng cổ và ký hiệu hiện tại rất khác nhau, phàm là người có thể khắc ký hiệu bậc này cũng không đơn giản nha, trên những hoa văn này đều có dấu ấn ngôi sao, hẳn là miêu tả rất chân thật.  

Nghĩ có vẻ đây thật sự là nơi trấn áp phong ấn ma đầu, bất kể có phải ma đầu thật hay không còn khó nói, nhưng nhìn những ký hiệu này, người bị phong ấn cũng không phải kẻ hiền lành gì, nên thật cẩn thận vẫn tốt hơn.”  

Nghe lão già nói xong, trong lòng Dương Bách Xuyên căng thẳng, nhưng đã đi vào rồi cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK