Mục lục
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giữa sân là máu tươi văng khắp nơi, kèm theo tiếng kêu thảm thiết của Hồ yêu…  

Dương Bách Xuyên đi qua đỡ Hiên Viên Linh Hề dậy, chỉ thấy cả người nàng đang run rẩy, ngực trúng một vuốt của Hồ yêu. Bắt gặp da thịt trắng nõn lộ ra, Dương Bách Xuyên vội vàng quay đầu đi: “Ngươi sao rồi?”  

“Ta, ta không có việc gì, cảm ơn.” Hiên Viên Linh Hề mất tự nhiên tránh khỏi tay Dương Bách Xuyên.  

Lúc này Dương mỗ mới phát hiện bản thân trong lúc lơ đãng đã nắm tay cô nương người ta, thế là không nhịn được hơi xấu hổ, thầm nghĩ: “Tay nàng ấy mềm thật…”  

Trong mắt hắn, Hiên Viên Linh Hề cái gì cũng tốt, khuyết điểm duy nhất là mặt nàng bị rỗ…  

Lúc này hắn không khỏi liếc về phía gương mặt của Hiên Viên Linh Hề, chỉ thấy trên má trái của nàng có ba vết cào nhưng kỳ quặc là chẳng có máu chảy ra: “Ngươi… Mặt ngươi bị thương rồi kìa.”  

Trong tư duy của người nào đó, gương mặt chính là sinh mệnh thứ hai của nữ nhân nên không kiềm được lo lắng cho nàng.  

Hắn vừa nói xong, Hiên Viên Linh Hề đã ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn hắn, ánh mắt thoáng qua chút phức tạp.  

Vào giờ phút này, trong mắt Hiên Viên Linh Hề, Dương Bách Xuyên không hề có dấu hiệu nhập ma như Mai Hoa tiên tử nói trước đó, bởi vì nàng thấy ánh mắt hắn rất trong suốt, mắt người nhập đều vẩn đục vằn vện tia máu.  

Ánh mắt Dương Bách Xuyên lại vô cùng trong trẻo.  

Hiên Viên Linh Hề chỉ cảm giác Dương Bách Xuyên hơi tà khí, ngoài ra không có gì khác thường.  

Nàng hít sâu một hơi, nói: “Ta không có việc gì, chỉ là… Chỉ là một lớp da mặt thôi, không quan trọng, ngươi thế nào?”  

Lời này của Hiên Viên Linh Hề khiến Dương Bách Xuyên hơi buồn bực.  

Chỉ là một lớp da mặt thôi?  

Trong lúc hắn đang khó hiểu, Hiên Viên Linh Hề giơ tay lên, xé toạc ra từ chỗ vết cào của Hồ yêu.  

Ngay sau đó, mí mắt Dương Bách Xuyên nhảy giựt giựt.  

Hoạ bì?  

Khi thấy Hiên Viên Linh Hề xé xuống một lớp da mặt, trong đầu hắn bỗng nghĩ tới một câu chuyện xưa ở Hoa Hạ.  

Tuy nhiên ngay sau đó, cô nương trước mắt lại cho hắn một cảm giác hít thở không thông.  

Chỉ thấy sau khi Hiên Viên Linh Hề xé rách lớp da, hiện lên trước mắt hắn là một gương mặt nghiêng nước nghiêng thành, không hề thua kém Cửu Nhi.  

So với dung nhan yêu mị của Hồ yêu Cửu Nhi, gương mặt thật của Hiên Viên Linh Hề mới cho Dương Bách Xuyên cảm giác là một tiên tử thực thụ.   

Tuy cả hai đều là tác phẩm nghệ thuật nhưng trong mắt Dương Bách Xuyên hiện tại, Hiên Viên Linh Hề rung động hơn, khiến trái tim hắn cứ đập thình thịch, trên mặt hơi nóng.  

Lại đỏ mặt rồi thì phải…  

Dương Bách Xuyên đã không đỏ mặt với nữ nhân hơn mấy trăm năm rồi  

Trước kia còn ở Trái Đất, hắn từng có thời gian mặt đỏ tim đập với mấy cô gái, tu vi lúc đó còn thua xa hiện tại.  

Mà theo tu vi tăng lên, sức kiềm chế của hắn cũng ngày càng thuần thục nên chưa từng có lại cảm giác này.  

Thế mà hiện tại đối mặt với Hiên Viên Linh Hề, Dương Bách Xuyên như tìm được cảm giác rung động với nữ nhân khi xưa.  

Nàng… Đúng là dung nhan thần tiên!!!  

Dương Bách Xuyên thầm nghĩ, hẳn bất cứ tên nam nhân nào cũng sẽ bị dung nhan tuyệt thế của Hiên Viên Linh Hề hớp hồn thôi.  

Dù sao thì hắn rõ mình đã động lòng rồi.  

Tận bây giờ Dương Bách Xuyên mới biết gương mặt đầy rỗ trước kia của Hiên Viên Linh Hề chỉ là một lớp da ngụy trang.  

Về phần tại sao phải che giấu, rõ ràng là vì tránh dính phải rắc rối không cần thiết thôi.  

Giờ Hiên Viên Linh Hề để lộ khuôn mặt thật, sợ rằng sẽ khiến vô số nam nhân tranh đấu, hồng nhan họa thủy hẳn là dùng để chỉ nàng.  

Mà Dương Bách Xuyên lại động lòng rồi. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK