Mục lục
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người đều thật thà chất phác, hơn nữa Nguyên Tranh thấy thanh niên này ngoài tóc trắng dài đến vai ra, khuôn mặt và cách ăn mặc hình như là người của tổ quốc. Cô ấy nghĩ cứu người quan trọng, nên đã đỡ hắn về thôn, ông cẫn nhãn trong thôn biết y thuật.

Người này không phải ai khác, mà chính là Dương Bách Xuyên.

Sau chuyện động phủ Thủy Nguyên, động phủ sụp đổ khiến hẳn bị cuốn vào vòng xoáy nước biển, rồi xuất hiện trên Mộng Đảo.

....

Trong nhà của Nguyên Tranh, thôn Mộng Đảo.

Dương Bách Xuyên được chị em Nguyên Tranh đưa về nhà, mời bác sĩ đã nghỉ hưu duy nhất trong thôn đến kiểm tra,

“Ông cằn nhằn, hắn thế nào rồi?” Nguyên Tranh hồi.

Thực ra bảy, tám hộ dân trong thôn đa số là người già, cộng lại cũng chưa tới mười lăm người.

Ông căn nhẫn coi như là một bác sĩ kiêm trưởng thôn.

Chị em Nguyên Tranh lại là hai người thanh niên duy nhất trong thôn, rất được người già trong thôn yêu thích.

Ông cắn nhãn này lại là người lớn lên cùng ông nội của Nguyên Tranh, ông coi chị em Nguyên Tranh như cháu ruột của mình vậy. Lúc ông còn trẻ từng kết hôn, nhưng vợ lại phản bội ông, sau khi ly hôn ông không tìm người khác nữa, đến giờ vẫn chưa có con.

Nghe Nguyên Tranh hỏi, ông cằn nhằn nói: “Tranh Nhi, người này mạch đập dồi dào, hô hấp đều đặn, còn tốt hơn thân thể của người bình thường, ông tin hắn sẽ tỉnh lại nhanh thôi. Xem ra cũng là một nhà thám sao người trẻ tuổi bây giờ đều thích lặn xuống biển sâu, thám hiểm đảo hoang, đúng là không coi mạng, của mình ra gì, đun cho hắn một bát cháo đi..”

Nghe ông cằn nhằn nói không sao, Nguyên Tranh cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Ông cần nhắn, vậy cháu đi báo cảnh sát, hỏi xem có nhà thám hiểm mất tích không, đừng để người rong nhà sốt ruột...." Nguyên Tranh vừa nói vừa định đi gọi điện thoại.

“Cũng không vội, lát nữa ông đi cho, cháu ngồi xuống đây ông có chuyện muốn nói. Ông cằn nhằn nói với Nguyên Tranh.

Nguyên Tranh và em trai nhìn nhau, đều là vẻ mặt bất đắc dĩ, biết ngay ông cẫn nhãn lại bắt đầu cân nhằn rồi.

Các site khác đang copy và ăn cắp của truyện azz nhé cả nhà.. Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương.

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé. truyện azz chấm vn ạ. Vào google gõ Truyện Azz là ra nhé

Nhưng bọn họ cũng biết thực ra mỗi lần ông cụ đều suy nghĩ cho hai chị em, bọn họ cũng chỉ biết nghe.

“Khi nào cháu đến nội địa thế? Ông đã liên lạc cho cháu rồi, qua đó có thể làm việc, cháu còn trẻ vậy không thể ở trên đảo cả đời đúng không?" Ông cần nhãn nhìn Nguyên Tranh.

Nguyên Tranh lại nhìn em trai Nguyên Bảo, nói: “A Bảo ra bờ biến xem lưới cá có cá không, mang hai con qua đây, hầm canh cá tẩm bổ cho... cho tóc trắng”

“Aba ~" A Bảo rất nghe lời của Nguyên Tranh, cậu ấy đáp rồi đi ra ngoài, nhưng không biết thực ra là chị gái cố ý dụ cậu ấy đi. Ngôn Tình Ngược

Đợi sau khi em trai rời đi, Nguyên Tranh thở dài nói: "Ông cằn nhằn, ông không cần khuyên cháu nữa, cháu sẽ không rời khỏi đảo. A Bảo câm điếc, sau khi cha mẹ xảy ra chuyện, người làm chị như cháu không thể để A Bảo chịu ấm ức. Chuyện năm năm trước, cháu không hy vọng nó xảy ra lần nữa, ở lại trên đảo rất tốt, cháu có thể dựa vào năng lực của bản thân để nuôi A Bảo. Hơn nữa, cháu mà đi, ông và ông bà khác đều lớn tuổi rồi cũng không có người chăm sóc!"

"Ài.. Ý của ông là cháu dẫn A Bảo đi cùng. Cháu yên tâm, chuyện năm năm trước sẽ không xảy ra nữa đâu, hơn nữa bây giờ A Bảo lớn rồi, nó chỉ là không biết nói chuyện thôi, nó rất thông minh hiểu chuyện, chính sách quốc gia tốt, cũng có trường chuyên cho người câm điếc..”

Ông căn nhẫn định nói tiếp, nhưng lại bị Nguyên Tranh ngắt lời: "Ông cẫn nhẫn, ông không cần khuyên cháu nữa, cháu đã quyết định sẽ không rời khỏi đảo, cũng sẽ không để A Bảo sống một mình”

Năm năm trước A Bảo mười tuổi, cũng là năm cha mẹ ra biển gặp nạn, khi đó Nguyên Tranh còn đang đi học, cô ấy lo cho em trai nên dẫn em trai đi học ở nội địa. Nhưng A Bảo câm điếc bẩm sinh, sau khi bị bạn học cười nhạo bắt nạt, tính cách cậu ấy trở nên trầm lắng thậm chí hơi tự kỷ, cho nên vì chăm sóc em trai, Nguyên Tranh trực tiếp trở về đảo, dứt khoát rời khỏi thành phố ồn ào.

Sau khi về đảo, em trai A Bảo cuối cùng cũng đần tươi cười trở lại, điều này càng khiến Nguyên Bảo hạ quyết tâm, sống ở trên đảo chăm sóc em trai, rất nhiều người đều khuyên cô ấy, cô ấy cũng chỉ cười cười.

Ông căn nhãn sốt ruột nói: “Nhưng mà... cháu cũng phải lấy chồng..”

Mặt Nguyên Tranh chợt đỏ lên, không nói chuyện.

“Khụ khụ.."

Lúc này có tiếng ho khan vang lên, thanh niên tóc trắng trên giường mở mắt ra.

Nguyên Tranh và ông cần nhân ghé tới.

“Người trẻ tuổi, cậu tỉnh rồi à? Cậu tên là gì, người ở đâu?" Ông cần nhẫn trực tiếp hỏi.

“Các người là ai? Tôi... tôi lại là ai... A... Đầu tôi đau..” Thanh niên tóc trắng đau khổ, ôm đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK