Mục lục
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bọn họ cũng lo lắng Nguyên Thần Huyễn và Phong  m Dương đuổi kịp.  

Ít nhiều gì Dương Bách Xuyên cũng cảm thấy áp lực.  

Nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể dốc sức chạy...  

Hắn vừa đi vừa hỏi đá Đả Tiên Thạch Thanh tình huống trong Thái Hoang. Dương Bách Xuyên nhớ rõ Lâu Hải Đường từng nói Thái Hoang là nơi không có nền văn minh tồn tại, nhưng đá Đả Tiên lại nói nơi bọn họ muốn đi là di tích thành cổ Thái Hoang, điều này khiến Dương Bách Xuyên không hiểu.  

Hắn bèn hỏi đá Đả Tiên: "Thạch Đầu này, theo ta biết thì Thái Hoang không có nền văn minh tồn tại, vì sao ngươi lại nói có di tích thành cổ?"  

Đá Đả Tiên lóe lên ánh sáng xanh, bay xa hai mét. Hình thể của nó nhỏ, không bay được cao, hơn nữa nó là dân bản địa Thái Hoang, hiểu Thái Hoang hơn đám người Dương Bách Xuyên rất nhiều. Lấy ví dụ như việc phi hành, theo lý thì không bay cao quá chín mét sẽ không bị pháp tắc Thái Hoang tấn công, cho nên đá Đả Tiên không bị ảnh hưởng. Nhưng Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi lại không được. Mỗi cái cây trong rừng rậm đều cao mấy chục mấy trăm mét, thậm chí cao hơn, có hạn chế rất lớn đối với tu sĩ nhân loại.  

"Chủ nhân nói không sai, nhưng chỉ là một mặt thôi. Đúng là Thái Hoang Tinh Hải không có nền văn minh tồn tại, nhưng đó là kỷ nguyên xa xưa, hay nói chính xác hơn là trạng thái lúc chưa có sinh linh Tu Chân Giới tiến vào.  

Bất kỳ nơi hoang vắng nào có linh tinh tồn tại ắt sẽ có nền văn minh xuất hiện. Thật ra trong Thái Hoang có rất nhiều nơi bị sinh linh tu đạo chiếm cứ. Sau khi Thái Hoang Tinh Hải được phát hiện, nền văn minh cũng tiến vào Thái Hoang Tinh Hải.  

Thậm chí Thái Hoang Tinh Hải xa xưa trong truyền thuyết còn có thần tiên cư ngụ, vì vậy tới bây giờ trong Thái Hoang có các di tích và công pháp tu luyện, pháp bảo...  

Di tích thành cổ mà ta nói là một di tích vô cùng lâu đời. Tu Chân Giới rộng lớn, có vô số tiểu thế giới xoay quanh đại thế giới, sẽ có vô số sinh linh vạn vật. Từ xưa đến nay có vô số sinh linh tiến vào Thái Hoang Tinh Hải, tất nhiên cũng có vô số di tích văn minh truyền lại, điều này không có gì lạ." Đá Đả Tiên Thạch Thanh chững chạc nói.  

Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi nghe xong cũng gật đầu. Theo cách nói của Thạch Thanh thì đúng là như vậy.  

"Vậy ngươi có biết rốt cuộc đó là nơi nào không? Có gì đặc biệt?" Lục Yên Chi hỏi Thạch Thanh.  

"Thật ra trước đây ta cũng chỉ đến bên rìa thôi. Đó là một di tích thành cổ vô cùng to lớn, ta không biết lớn cỡ nào, nhưng chỉ vòng ngoài thôi đã gần trăm dặm rồi. Ta không dám vào trong. Không biết vì sao mà tòa thành cổ kia lại bị phá hủy, nhưng có rất nhiều sinh linh Thái Hoang cư ngụ trong đó.  

Trong Thái Hoang có muôn vàn chủng tộc sinh linh, có một số sinh linh vô cùng đáng sợ. Hơn một ngàn năm trước ta từng tới đó. Ta vẫn còn nhớ rõ lúc ta tới đó, bên trong truyền ra tiếng hét dài dẫn tới thiên lôi Thái Hoang, thiên uy bao phủ khắp đất trời, che phủ trăm dặm thành cổ bên ngoài. Rất nhiều sinh linh Thái Hoang cường đại chạy trối chết, ta cũng là một trong số đó.  

Từ đó về sau ta không dám đến đó nữa. Tuy nhiên, chỉ cần chúng ta không đi vào nội thành, cẩn thận một chút hẳn là không sao. Cho dù là ngoại thành cũng dài trăm dặm, vô số cung điện kiến trúc đã đổ sập. Chúng ta trốn vào đó, Nguyên Thần Huyễn và Phong  m Dương muốn tìm chúng ta không phải chuyện dễ." Thạch Thanh giải thích. Hắn hiểu được nỗi lo lắng của Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi.  

Mọi người vừa đi vừa nói, thật ra Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi không lấy được mấy tin tức hữu dụng về di tích thành cổ từ Thạch Thanh. Ngay cả tên của thành cổ kia, nó cũng không biết.  

Nhưng bọn họ không có đường lui, chỉ có thể đi tới đó...  

Bọn họ đi khoảng ba ngày, Lục Yên Chi và Thạch Thanh đồng thời thốt lên đầy kinh ngạc.  

"Dương đại ca, ta cảm nhận được khí tức của mệnh bài, là... Nguyên Thần Huyễn đuổi tới." Sắc mặt Lục Yên Chi trở nên khó coi. Chỉ cần Nguyên Thần Huyễn thôi động mệnh bài của Lục Yên Chi là nàng ta có thể cảm nhận được. Lúc này nàng ta đã cảm nhận được khí tức của mệnh bài.  

"Đâu chỉ cảm nhận được, bọn họ đã cách chúng ta mười dặm rồi. Mau trốn thôi, sao hai lão già kia lại tìm được chúng ta nhanh như vậy?" Thạch Thanh sốt ruột la oai oái.  

Dương Bách Xuyên nghe Thạch Thanh nói vậy thì sửng sốt, nhìn sang Lục Yên Chi. Hắn biết mình đã mắc phải một sai lầm cấp thấp.

Sai lầm mà Dương Bách Xuyên nghĩ tới chính là Lục Yên Chi.  

Hoặc nói đúng hơn là mệnh bài của Lục Yên Chi đang bị Nguyên Thần Huyễn nắm giữ.  

Nguyên Thần Huyễn cầm mệnh bài của Lục Yên Chi trong tay, lão ta có thể thông qua mệnh bài tìm được hai người bọn họ.  

Chẳng trách lại nhanh như vậy.  

Thạch Thanh nói chỉ có mười dặm, khoảng cách này với hạng cao thủ như Nguyên Thần Huyễn và Phong Âm Dương mà nói cũng chỉ mất vài phút mà thôi.  

Dương Bách Xuyên biết hơi thở của Lục Yên Chi đã bại lộ.  

Đúng lúc này, giọng nói già nua vang lên: “Yên Chi, vi sư tới cứu ngươi đây, đứng yên tại chỗ đợi ta...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK