Mục lục
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bọn họ trông thấy Dương Bách Xuyên lại nhấc kiếm chém về phía Khúc Minh Nguyệt ~  

Sắc mặt Khúc Minh Nguyệt tái mét, bị khí độc và trùng độc cắn trả, cộng thêm nhát kiếm vừa rồi của Dương Bách Xuyên, hiện tại nàng ta đã bị thương rất nặng.  

Lúc này, Dương Bách Xuyên lại chém tới đây, Khúc Minh Nguyệt thật sự hoảng hốt, khoảnh khắc thanh kiếm kia bổ xuống, nàng ta không nghĩ tới Dương Bách Xuyên thật sự dám giết...  

Đừng thấy Khúc Minh Nguyệt kiêu ngạo, mắt cao hơn đầu, nhưng khi thật sự đối mặt với cái chết, ai mà không sợ hãi?  

Nàng ta tuyệt vọng, Dương Bách Xuyên căn bản không hề cho nàng ta thời gian để tránh nhát kiếm trí mạng.  

Càng không ngờ Dương Bách Xuyên lại là loại người quyết đoán, tàn nhẫn như vậy, nói giết là giết, không hề để ý tới việc sau lưng nàng ta còn có một sư phụ Địa Tiên tam chuyển, trong lòng Khúc Minh Nguyệt hối hận, sớm biết như vậy, nàng ta sẽ không đi trêu chọc Dương Bách Xuyên, lần này chỉ trách nàng cao ngạo không xem ai ra gì, chưa được sự đồng ý đã dùng độc với linh thú của người ta, đúng là có hơi quá đáng.  

Nhưng trên đời này làm gì có thuốc chữa hối hận, lúc này Khúc Minh Nguyệt mang theo oán hận không cam lòng, sẵn sàng chờ kiếm của Dương Bách Xuyên gi ết chết.  

“Vù...keng ~”  

Ngay lúc Dương Bách Xuyên sắp chém tới Khúc Minh Nguyệt, đột nhiên tiếng xé gió vang lên, kiếm Đồ Long trong tay hắn rơi trên mặt đất.  

Sắc mặt Dương Bách Xuyên thay đổi, tay cầm kiếm Đồ Long run rẩy, hắn quay đầu nhìn về một phía.  

Hắn không để ý, chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện một lão già tóc, râu dài đang đứng chắp tay.  

“Sư phụ ~”  

Khúc Minh Nguyệt vui mừng la lớn.  

Toàn thân Dương Bách Xuyên run lên, mọi người truyền tai nhau, một trong những trưởng lão của thương hội Nhật Nguyệt Tinh Thần có một Địa Tiên tam chuyển, có thể so ngang với cường giả phi thăng – Nguyên tiên sư.  

“Bái kiến Nguyên tiên sư...”  

Mộc Văn Hương và Diệp Xung dẫn người hành lễ.  

Ngay sau đó, mấy trăm người cùng lên tiếng bái kiến Nguyên tiên sư.  

“Tất cả miễn lễ.” Nguyên tiên sư rất cao thượng, phất tay để bọn họ miễn lễ  

Trong mắt của Dương Bách Xuyên, vị Nguyên tiên sư cao thượng này không hề giống với danh xưng độc sư, trong suy nghĩ của hắn, độc sư tu luyện độc dược hẳn là nên mặc một thân màu đen, gương mặt phải rất đáng sợ, nhưng vị Nguyên tiên sư này lại hoàn toàn ngược lại, lão ta cao thượng như tiên, khiến cho người ta không thể nào liên tưởng được người này lại là một độc sư.  

Người ra tay vừa rồi rõ ràng là vị Nguyên tiên sư này, điều này khiến hắn hoang mang, hắn không hề phát hiện người tay ra tay bằng cách nào.  

Cảm giác như, trên người Nguyên tiên sư không hề có khí tức, chỉ giống như một lão già bình thường, nhưng khi dùng Càn Khôn nhìn thân thể của lão ta, hắn lại một lần nữa mơ hồ, hoàn toàn không thể nhìn thấu.  

Cẩn thận nghĩ lại, Dương Bách Xuyên bắt đầu toát mồ hôi lạnh, khi có ý định gi ết chết Khúc Minh Nguyệt, hắn chưa từng nghĩ tới việc, sau lưng nàng ta lại có một sư phụ trâu bò như vậy, chỉ muốn gi ết chết nữ nhân ghê tởm này.  

Hạ độc Thú Ngũ Hành, nàng ta định giết hắn, giữ lại loại nữ nhân này chính là tai họa.  

Lúc muốn giết người, ai còn để ý tới thế lực chống lưng cho nàng ta?  

Cho dù là Thiên Vương thì hắn cũng giết không tha.  

Ngay lần đầu gặp mặt, ánh mắt của Khúc Minh Nguyệt đã toát lên vẻ khinh thường hắn, thái độ với hắn như loại người thấp kém, lần này còn hạ độc với Thú Ngũ Hành, nàng ta vẫn cùng cái vẻ cao ngạo không coi ai ra gì, nói giết là giết.  

Nếu không phải vừa rồi, may mà ở không gian Hắc Liên, hắn đã cảm ngộ được, hiểu được căn bản về độc đạo, nếu như mệnh tinh thần tượng – Chuông Đông Hoàng không luyện hóa được khí độc hay thân thể cảnh giới sinh tử của hắn...Hiện tại e là hắn cũng biến thành đống xương trắng rồi.  

Nếu đổi thành một tu sĩ cảnh giới Hợp Thể khác, dính phải hai loại độc này của Khúc Minh Nguyệt thì chắc chắn sẽ chết, gặp phải hắn là một trường hợp ngoại lệ.  

Đầu tiên là trùng Linh Cương Thi của Khúc Minh Nguyệt, được xưng là ngay cả tu sĩ Đại Thừa kỳ cũng sẽ bị cắn nuốt thành một đống xương trắng, cái mà trùng độc cắn phá chính là thân xác, nhưng trùng hợp hắn lại có một cơ thể cảnh giới sinh tử, thân xác kim cang, có hai loại sức mạnh sinh tử trên người, phá được thì sẽ chữa trị được.  

Trùng Linh Cương Thi cắn xé cơ thể cường hãn của hắn cũng hao phí rất nhiều sức lực, cho dù là phá được cơ thể hắn thì sức mạnh sinh tử trong cơ thể sẽ chữa trị một cách nhanh nhất, với Dương Bách Xuyên mà nói thì chiêu này không hề có tác dụng.  

Mà trùng Linh Cương Thi là kịch độc, nọc độc xâm nhập vào trong cơ thể có thể chết người, nhưng Dương Bách Xuyên lại cảm ngộ được, biết cách tránh nọc độc phá hư cơ thể, trùng Linh Cương Thi của Khúc Minh Yên định trước thất bại. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK