Mục lục
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâu Hải Đường nào còn không rõ Dương Bách Xuyên đã dẫn hàn khí Băng Phách trong cơ thể nàng ta vào người hắn.  

"Sư phụ nói sai rồi ư? Hay là... hắn không giống những nam nhân khác?" Lâu Hải Đường nhìn Dương Bách Xuyên đang điều tức, tự hỏi lòng.  

Thật ra từ đầu đến cuối nàng ta không tin lời Dương Bách Xuyên bởi vì không tin tưởng bất kỳ nam nhân nào trên thế gian này, luôn luôn tin tưởng lời dạy của sư phụ.  

Nhưng lúc này Lâu Hải Đường nhìn Dương Bách Xuyên, đạo tâm đột nhiên hỗn loạn.

Lòng Lâu Hải Đường rối như tơ vò. Nàng ta biết bất kể lời dạy của sư phụ có đúng hay không, mình cũng không thể ra tay với Dương Bách Xuyên.  

Thứ nhất, nàng ta phải nhờ Dương Bách Xuyên giải độc. Từ việc hắn có thể áp chế độc phát tác, Lâu Hải Đường có lòng tin rất lớn.  

Thứ hai, mặc dù vừa nãy Dương Bách Xuyên sờ mó nàng ta, nhưng động cơ là vì loại bỏ hàn khí trong cơ thể nàng ta, vậy thì nàng ta có lý do gì mà động đến hắn?  

Lâu Hải Đường nhìn Dương Bách Xuyên đang nhắm mắt, đột nhiên trong lòng trào dâng cảm giác rung động khó tả, sự rung động vô cùng kỳ lạ và rất đỗi kỳ diệu, rung động từ tận sâu trong lòng.  

Trong lúc Lâu Hải Đường đang thất thần, Dương Bách Xuyên thình lình mở mắt ra.  

"Á!" Lúc này Lâu Hải Đường và Dương Bách Xuyên đang mặt đối mặt ngồi trên giường, khoảng cách giữa hai người rất gần. Dương Bách Xuyên mở mắt ra làm Lâu Hải Đường giật mình.  

Nàng ta bất giác lùi về sau, lòng kinh hoảng.  

Dương Bách Xuyên phun ra hàn khí, băng trên tóc và lông mi lập tức tan chảy.  

"Phù! Cuối cùng cũng hóa giải được! Tiểu tỷ tỷ, ngươi không sao chứ?" Sau khi Dương Bách Xuyên đứng dậy, thấy áo trên người Lâu Hải Đường bị mình xé rách, hắn hơi sợ hãi.  

"Không... không sao. Ngươi đi đi." Lâu Hải Đường hơi mất tự nhiên.  

"Ồ, được thôi, chờ ta giải quyết chuyện Lệ gia xong sẽ tới tìm ngươi." Dương Bách Xuyên len lén liếc nhìn tấm lưng trắng nõn của Lâu Hải Đường, lòng thầm chột dạ. Mặc dù mục đích là loại bỏ hàn khí cho đối phương, nhưng dù sao hành động có hơi bạo lực, có trời mới biết Lâu Hải Đường có trở mặt hay không.  

Hắn đã thấy nàng ta lật mặt như lật bánh tráng rồi đấy.  

Dương Bách Xuyên vung tay lên, cầm tảng đá đen trên bàn rời đi. Nhưng lúc hắn đi tới cửa, giọng nói của Lâu Hải Đường vang lên sau lưng.  

"Khoan đã!"  

Dương Bách Xuyên căng thẳng, thầm nghĩ: "Lẽ nào cô nàng này muốn trở mặt?"  

Hắn vừa nói trong lòng vừa xoay người lại, tức thì trông thấy Lâu Hải Đường ném tới một thứ: "Nhận lấy lệnh bài của quán trọ Tinh Thần, khi nào ngươi xong việc thì có thể cầm lệnh bài tới căn phòng này tìm ta. Còn nữa, sau khi nhỏ máu vào ngọc bài ấn ký mà ta đưa cho ngươi, chỉ cần thôi động chân khí là có thể sử dụng ba lần. Lúc cần thiết hãy thôi động ngọc bài ấn ký và gọi tên ta, ta sẽ xuất hiện. Ngươi đi đi"  

Lâu Hải Đường nói xong, Dương Bách Xuyên đã bắt được một tấm lệnh bài màu tím, trên đó có bốn chữ quán trọ Tinh Thần. Nghe nàng ta nói xong, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi ra ngoài.  

Khi ra ngoài, Dương Bách Xuyên mới phát hiện mình đã ở trong phòng riêng của Lâu Hải Đường tròn một ngày, giờ đã là đêm khuya.  

...  

Sau khi Dương Bách Xuyên ra khỏi phòng riêng của Lâu Hải Đường, đột nhiên hắn cảm nhận được có rất nhiều linh thức thoáng lướt qua người mình. Hắn lập tức hiểu ra bọn họ đều là người tham dự buổi bán đấu giá ngày hôm nay. Không ngờ bọn họ vẫn chưa rời đi.  

Dương Bách Xuyên buồn cười. Hắn biết mình bị Lâu Hải Đường - chủ nhân của quán trọ Tinh Thần gọi tới, có lẽ rất nhiều người cho rằng mình sẽ bị Lâu Hải Đường chặt thành tám mảnh. Bây giờ mình nghênh ngang ra khỏi phòng riêng của Lâu Hải Đường chắc hẳn sẽ khiến rất nhiều người ngạc nhiên rớt cả tròng mắt.  

Chẳng những mình không bị làm sao, trái lại còn ở trong phòng riêng của Lâu Hải Đường đến tối mới đi ra ngoài. Trong này có quá nhiều không gian để tưởng tượng.  

Dương Bách Xuyên nhếch miệng, đi vào phòng thuê của mình lúc trước. Hắn sắp rời đi, phải dẫn theo bốn tiểu hồ yêu. Hắn đã mua bốn người họ thì sẽ giúp đỡ họ đến cùng.  

"Tham kiến chủ nhân."  

"Chào chủ nhân..."  

Bốn tiểu hồ yêu thấy Dương Bách Xuyên bình yên trở về, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ nghĩ, khó khăn lắm mới gặp được bồ tát sống như Dương Bách Xuyên cứu mình ra khỏi biển lửa, bọn họ không mong muốn Dương Bách Xuyên xảy ra chuyện gì, nếu không số phận của cả bốn người sẽ trở lại quỹ tích trước kia. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK