Mục lục
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hừ ~” Đáp lại tiếng cảm ơn của Dương Bách Xuyên là một tiếng hừ lạnh của Lục Tuyết Hi.  

Ngược lại, em gái Lục Vũ Thư lại nhẹ nhàng nói: “Chủ nhân, cuối cùng thì anh cũng trở về rồi, chúc mừng chủ nhân đại nạn không chết, nhất định sẽ hạnh phúc tới cuối đời.”  

So với tính tình nóng nảy của chị gái Lục Tuyết Hi thì em gái Lục Vũ Thư vẫn ngây thơ như cũ.  

Dương Bách Xuyên nghe xong thì cười lớn: “Vũ Thư có nhớ tôi không?” Chẳng mấy khi trêu ghẹo Lục Vũ Thư một chút.  

Lục Vũ Thư trả lời ngay lập tức: “Vũ Thư đương nhiên là nhớ chủ nhân rồi, thật ra chị gái cũng rất nhớ chủ...”  

“Em câm miệng đi ~” Lục Tuyết Hi vội vàng ngắt lời em gái.  

Lúc này, bầu không khí có chút ám muội, tất cả mọi người đều biết tính cách Lục Vũ Thư thơ ngây bất cẩn, nhưng không ngờ lại làm lộ bí mật của chị gái, hai chị em họ cùng dùng chung một cơ thể, nhiều khi hiểu rõ tâm tư của đối phương cũng không có gì lạ.  

Triệu Nam tinh nghịch nhìn Dương Bách Xuyên, ánh mắt của Độc Cô Vô Tình cũng lóe lên, hết nhìn Dương Bách Xuyên lại nhìn sang Lục Tuyết Hi.  

Người nào đó họ Dương thì ho khan che giấu.  

Lục Tuyết Hi thì đỏ mặt nói: “Con nít nói linh tinh, EQ của con bé luôn âm ~”  

Không giải thích thì thôi, giải thích xong thì còn đen tối hơn, bầu không khí càng ngày càng quái dị, Lục Tuyết Hi hung dữ trừng mắt nhìn Dương Bách Xuyên một cái, cô xoay người định rời đi.  

Nhưng mà, Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi rồi gọi Lục Tuyết Hi lại: “Lục hộ pháp đợi đã.”  

Lục Tuyết Hi dừng bước, cô đen mặt nhìn Dương Bách Xuyên, dáng vẻ như đang nói ‘Anh có gì muốn dạy bảo’.  

Dương Bách Xuyên mỉm cười đi tới cạnh cô: “Cho tới nay, cô đã có cống hiến rất lớn cho Vân Môn, một môn chủ như tôi không khác gì ông chủ ăn không ngồi rồi, hôm nay tôi trả lại tự do cho chị em cô.”  

Dứt lời, tâm khẽ động, Dương Bách Xuyên giải trừ huyết ấn Thần Hồn mà lúc trước sư phụ đã giúp anh áp chế hai người họ.  

Giây sau, một giọt máu tươi bay ra từ mi tâm của Lục Tuyết Hi, tiến vào trong cơ thể Dương Bách Xuyên.  

Hiện tại, hai chị em Lục Tuyết Hi không còn bị Dương Bách Xuyên khống chế nữa, bọn họ đã luyện tới tu vi Kim Đan sơ kỳ đỉnh phong.  

“Thu giọt máu này lại, tôi tin tu vi của cô sẽ tiến thêm một bước, từ nay về sau, chị em cô tự do rồi.” Dương Bách Xuyên cười nói.  

Nghe Dương Bách Xuyên nói như vậy, toàn thân Lục Tuyết Hi run rẩy, vẻ mặt cực kỳ khó coi, cô nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên rồi nói: “Anh...không cần chị em tôi nữa sao?”  

Lục Tuyết Hi hỏi thẳng một câu khiến cho sắc mặt của Triệu Nam và Độc Cô Vô Tình thay đổi.  

Con gái trời sinh ghen tuông là bình thường, lời vừa rồi của Lục Tuyết Hi quả thật khiến bọn họ suy nghĩ, nhưng hai người cũng không hề lo lắng, cho dù Dương Bách Xuyên thật sự muốn nhận hai chị em họ Lục thì bọn họ cũng không có ý kiến gì.  

Chỉ không ngờ tới Dương Bách Xuyên lại giải trừ áp chế trên người hai chị em họ Lục, anh muốn để họ rời đi sao?  

Nếu chỉ vì ánh mắt ghen tuông vừa rồi của hai người họ mà Dương Bách Xuyên đuổi hai chị em nhà họ Lục rời đi, vậy thì Triệu Nam và Độc Cô Vô Tình sẽ không thể tha thứ cho chính mình.  

Triệu Nam và Độc Cô Vô Tình biết rất rõ, mấy năm nay hai chị em họ đã cống hiến như thế nào cho Vân Môn, nói Dương Bách Xuyên là môn chủ không bằng nói hai chị em họ Lục là đại quản gia chân chính của Vân Môn, tu luyện dạy dỗ của mỗi đệ tử Vân Môn, bao gồm cả bọn họ, đều do hai chị em họ Lục đích thân chỉ bảo.  

Những năm nay, đám người Độc Cô Vô Tình, Triệu Nam và chị em họ lục cũng xem như là chị em, quan hệ vừa là thầy vừa là bạn, sớm đã xem hai người họ thành người thân trong nhà.  

Nhất định không thể để Dương Bách Xuyên đuổi hai chị em họ đi được.  

Triệu Nam và Độc Cô Vô Tình gần như đồng thanh nói: “Không được!”  

Dương Bách Xuyên cũng bị phản ứng của hai người làm cho bối rối, nhưng anh cũng biết Lục Tuyết Hi hiểu nhầm, vội cười khổ nói: “Từ khi hai người theo Dương Bách Xuyên tôi tới bây giờ, trên danh nghĩa chúng ta là quan hệ chủ tớ, nhưng có bao giờ tôi xem hai người như đầy tớ?  

Thật ra, tôi đã muốn giải trừ huyết ấn từ lâu rồi, chỉ là không ngờ tới, một lần đi lại là nhiều năm như vậy, hiện tại nhìn thấy tu vi của hai người đã đạt tới bình cảnh, nên mới tiện tay xóa bỏ, không có áp chế của huyết ấn thì tu vi của hai người sẽ tiến thêm một bước.  

Đừng suy nghĩ linh tinh, trong lòng tôi đã sớm coi hai chị em cô là người thân, chưa bao giờ có ý định đuổi hai người đi, chỉ cần hai chị em cô đồng ý, Vân Môn sẽ luôn là nhà, Dương Bách Xuyên mãi mãi là người thân của các cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK