Mục lục
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Bách Xuyên nhìn Thanh Ngưu: “Nói rõ hơn đi, bảo khố của nhà các ngươi là gì?”  

Thanh Ngưu ngây người, trông thấy ánh mắt như phát ra tia sáng của Dương Bách Xuyên, liền biết chủ nhân nhà mình có hứng thú với bảo khố, vừa vặn đúng với ý lão mong muốn.  

Thanh Ngưu lập tức đáp: “Chủ nhân, chuyện là như thế này, bảo khố của thành Vạn Yêu do trưởng lão trong tộc và cha ta hao tổn nghìn năm để xây dựng, trận pháp phức tạp,cơ quan bổ trợ cho nhau, đây là nguồn tài nguyên để tộc ta phát triển, không có chìa khóa, tứ đại yêu tôn sẽ không mở được, chìa khóa đang ở trên người ta/  

Tứ đại yêu tôn cũng biết tới bảo khố của thành Vạn Yêu, nhưng bọn họ không mở được, vậy nên mới giam cầm tộc nhân, phụ vương ta và một số đại yêu, tra tấn mỗi ngày để hỏi cách mở bảo khố, nhưng trước khi chết, cha đã giao lại chìa khóa cho ta.  

Để dẫn dụ ta ra ngoài, bọn họ không giết tộc nhân và cha ta, tứ đại yêu tôn vẫn luôn tìm ta, đáng tiếc ta lại trốn trong thành cổ Thiên Yêu Hành Cung, sau ba nghìn năm cũng chưa từng lộ mặt.  

Nếu không có ta thì bọn họ đừng nghĩ tới việc tìm bảo khố, chủ biết thành Vạn Yêu có bảo khố, cho dù bọn họ biết được địa điểm nhưng nếu không có chìa khóa trên người ta thì đừng mơ mở được bảo khố, lấy đi tích lũy mấy vạn năm của thành Vạn Yêu ta.  

Xin chỉ nhân nghĩ cách giải cứu tộc nhân, cha ta và những thuộc hạ đại yêu, lão Ngưu xin thề, nếu như có thể cứu được bọn họ ra ngoài, ta sẽ bảo bọn họ đi theo chủ nhân.  

Nói xong những lời này, giọng điệu Thanh Ngưu vô cùng xúc động, hai mắt đã đẫm lệ, giống như rất quan tâm tới người trong tộc...  

Ngay sau đó, lão lại khẩn cầu: “Xin chủ nhân nghĩ cách cứu bọn họ, ta biết nhân tộc đều rất thông minh, chủ nhân lại là đứa con trời sinh của nhân tộc, nhất định sẽ có cách giúp lão Ngưu cứu tộc nhân của mình...”  

Đến nước ngày, lão Ngưu không ngừng dập đầu với Dương Bách Xuyên, nước mắt lưng tròng.  

Nhìn thấy Thanh Ngưu rơi nước mắt khi nhắc tới tộc nhân của mình, Dương Bách Xuyên mềm lòng, lão Ngưu là một con trâu trọng tình trọng nghĩa, Dương Bách Xuyên tất tán thưởng điểm này, mặc dù lời thỉnh cầu của lão Ngưu không đơn giản, thậm chí có thể nói là không làm được, nhưng Dương Bách Xuyên cũng chuẩn bị hỏi kỹ tình huống cụ thể, nếu có thể cho Thanh Ngưu một vài lời khuyên cũng tốt.  

Mặt khác, hắn rất để ý tới kho báu mà Thanh Ngưu nhắc đến.  

Còn có....tộc nhân và đại yêu của Thanh Ngư, với Dương Bách Xuyên mà nói thì chuyện này rất có ích, ví dụ như sáng lập ra một thế lực có thể sánh ngang với Cửu Đại Thánh Địa.  

Chỉ cần là yêu thú thì hắn có thể dùng nước Sinh Mệnh để thu phục, thu thật nhiều đại yêu, tập hợp lại không phải sẽ là thế lực to lớn hay sao?  

Trong đầu Dương Bách Xuyên rất loạn, nghe xong Thanh Ngưu nói, hắn có một kế hoạch mơ hồ, nhưng vẫn phải hỏi Thanh Ngưu tình huống cụ thể mới được.  

“Lão Ngưu đứng dậy nói đi, ta là chủ nhân của ngươi, giúp ngươi nghĩ cách là chuyện nên làm, ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nhưng dù cho những gì ngươi nói là đúng, chúng ta đi qua thông đạo bí mật mà ngươi biết thì sẽ thế nào?  

Ngươi là Thanh Ngưu, cả tứ đại yêu tôn đều đang tìm ngươi, đợi ngươi tự chui đầu vào lưới, ngươi đi tìm tộc nhân chẳng khác nào để bọn họ tóm gọn hay sao?  

Còn có bốn yêu thú cấp bậc tôn vương mà ngươi nói, bọn họ thống lĩnh tất cả yêu tộc ở dãy núi Vạn Yêu, cho dù hiện tại ngươi là đại yêu cấp bậc tôn vương, cộng thêm ta, đám Chồn Nhi, ngươi cho rằng chúng ta có thể thắng được họ sao?  

Không nói tới những thứ khác, ngươi là một dư nghiệt chạy thoát từ thành Vạn Yêu, một nhân tộc như ta, cho dù vào được thành thông qua lối đi bí mật, còn không phải bị người ta phát hiện hay sao?  

Dương Bách Xuyên nhíu mày, Thanh Ngưu xin hắn giúp đỡ hắn cũng không còn cách nào khác phải nói ra những lời trong lòng, một nhân tộc sao có thể vào được thành Vạn Yêu?  

Thanh Ngưu nghe xong ý của Dương Bách Xuyên, hắn bằng lòng giúp đỡ, nhưng vấn đề khó ở đây là Dương Bách Xuyên sợ bị yêu tộc của thành Vạn Yêu nhận ra, Thanh Ngưu lập tức sốc lại tinh thần nói: “Chủ nhân, nếu như ta có cách giải quyết vấn đề này, có phải người sẽ đi thành Vạn Yêu, cứu tộc nhân giúp ta không...”  

Dương Bách Xuyên híp mắt nhìn Thanh Ngưu: “Nếu ngươi có thể giải quyết vấn đề sau khi vào thành Vạn Yêu sẽ không bị nhìn thấu thân pháp, mặc dù ta không có cách, nhưng có thể nghĩ cách, nếu như có thể tiếp cận được nơi tộc nhân của ngươi đang bị giam giữ, khi đó ta sẽ nghĩ biện pháp để họ tiến vào pháp bảo Động Thiên của ta, cứu bọn họ ra ngoài.  

Hơn nữa cũng có thể chuyển bảo khố đi, đương nhiên điều kiện tiên quyết là ngươi phải giải quyết được vấn đề thân phận của ta, tiếp cận được nơi tộc nhân của ngươi bị giam dữ thì mới được.”  

Thanh Ngưu biết, chủ nhân nói như vậy có nghĩa là hắn đã đồng ý, Thanh Ngưu sớm đã nghe đồn về trí thông minh của loài người, bọn họ đều nói con người quỷ kế đa đoan, yêu tộc không phải đối thủ đấu trí của nhân tộc.  

Thanh Ngưu nghĩ tới việc, người chủ nhân này của mình có thể giết chết người của ngũ đại thánh địa ở Thiên Yêu Hành Cung, tới cuối cùng trở thành người chiến thắng, chắc chắn đây không phải là may mắn, ở phương diện trí tuệ đương nhiên sẽ không kém.  

Thế nên Thanh Ngưu chỉ cần chủ nhân bằng lòng theo mình mạo hiểm đi tới thành Vạn Yêu, khi đó sẽ có cách để cứu tọc nhân của mình, mặc dù Thanh Ngưu biết tộc nhân và bảo khố nhất định sẽ có đại yêu trông coi nghiêm ngặt.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK