Mục lục
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điều này một lần nữa chứng minh nước Sinh Mệnh có tác dụng kỳ diệu đối với yêu thú có sự tiến hóa huyết mạch.  

"Grao..."  

Sau một tiếng hét dài, ánh sáng trên người Long Chủng Thanh Ngưu biến mất, thay vào đó là một con Long Chủng Thanh Ngưu phấn chấn tinh thần không hề giống bị thương. Nói chăm chú nhìn Dương Bách Xuyên, trong đôi mắt trâu to bự có sự đấu tranh tâm lý.  

Dương Bách Xuyên chỉ cười nhẹ nhìn Thanh Ngưu. Một người một trâu nhìn nhau.  

Lúc này, mấy người Lục Yên Chi, Mai tỷ đứng bên cạnh Dương Bách Xuyên đều lo lắng.  

Không ai ngờ rằng Dương Bách Xuyên chỉ dùng hai giọt nước Sinh Mệnh đã chữa trị cho Long Chủng Thanh Ngưu khôi phục như ban đầu, hoàn toàn không có dáng vẻ bị thương nặng.  

Thật ra chính Dương Bách Xuyên cũng bất ngờ về điều này. Nước Sinh Mệnh có hiệu quả kỳ diệu đối với yêu thú vượt xa tưởng tượng, không cần dùng đến Thần Ma Y Điển, giúp cho Thanh Ngưu hồi phục, sống lại từ cõi chết.  

Họ lo lắng Thanh Ngưu mạnh như vậy, nếu lát nữa nó trở mặt, hai bên đánh nhau thì phải làm sao?  

Sau đó, một cảnh tượng diễn ra khiến họ trợn tròn mắt.  

Chỉ thấy Long Chủng Thanh Ngưu cường đại khuỵu hai chân trước, quỳ xuống trước mặt Dương Bách Xuyên, còn biết nói tiếng người: "Lão Ngưu bái kiến chủ nhân."

Đối với việc Long Chủng Thanh Ngưu quỳ xuống nhận chủ, ngoại trừ Dương Bách Xuyên thì chỉ có Thú Ngũ Hành là không cảm thấy bất ngờ, bởi vì Thú Ngũ Hành cũng đã từng trải.  

Ngược lại, lúc này Thú Ngũ Hành lại hy vọng Long Chủng Thanh Ngưu có thể phản kháng lại chủ nhân, để Thanh Ngưu cũng nếm thử cảm giác khi xưa của hắn.  

Đáng tiếc, Long Chủng Thanh Ngưu lại trực tiếp quỳ xuống, điều này khiến cho Thú Ngũ Hành không khỏi chó chút thất vọng.  

Nhưng Thú Ngũ Hành không biết, trong lòng Long Chủng Thanh Ngưu cảm nhận được rõ ràng, Dương Bách Xuyên đã khống chế tuyệt đối.  

Chỉ cần một ý nghĩ của hắn cũng có thể khiến cho lão ngưu hồn bay phách lạc, có ngu mới đi phản kháng.  

Hơn nữa, hai giọt nước Sinh Mệnh kia của Dương Bách Xuyên có công hiệu như thế nào, bản thân Thanh Ngưu là người biết rõ nhất, trong suy nghĩ của Thanh Ngưu, người sở hữu loại nước thần thánh như vậy, sao thể là hạng đơn giản?  

Hơn nữa, hai giọt nước kia có thể giúp tiến hóa kinh mạch, cải thiện thể chất, kéo nó từ bờ vực cái chết trở về, bản lĩnh như vậy không phải người tầm thường, đây chính là ân nhân cứu mạng.  

Loại nước thần thánh kia tiến vào trong cơ thể, dung nhập toàn thân, thậm chí là linh hồn, Thanh Ngưu có cảm giác như, khí tức cường đại của thứ nước kia được bắt nguồn từ cơ thể Dương Bách Xuyên, chỉ cần Dương Bách Xuyên muốn thì hắn có thể lấy đi chỉ bằng một ý nghĩ, khiến nó rơi từ trên mây xuống địa ngục.  

Mặc dù chỉ là một loại cảm giác, nhưng đối với một dị chủng cường đại ở Thái Hoang như Long Chủng Kim Ngưu mà nói, linh cảm của nó rất mạnh, trong trường hợp bình thường thì sẽ không sai.  

Thanh Ngưu biết, từ bây giờ trở đi, nhân loại cứu mạng này chính là chủ nhân của nó, dù sao thì cũng có ơn cứu mạng, nhận chủ cũng không phải chuyện gì xấu.  

Thanh Ngưu nhanh nhẹ quỳ gối, miệng gọi tiếng chủ nhân.  

Dương Bách Xuyên thì cực kỳ vui mừng, hắn đỡ Thanh Ngưu rồi nói: “Lão Ngưu đứng dậy đi, về sau là người một nhà rồi, ta không để ý mấy lễ tiết hình thức.”  

Thanh Ngưu cũng xem như yêu thú có ơn với mình, Dương Bách Xuyên không xem nó như một yêu thú dưới chướng để đối đãi.  

“Đa tạ chủ nhân, sau này lão ngưu nhất định sẽ tận lực giúp đỡ chủ nhân.” Long Chủng Thanh Ngưu thấy Dương Bách Xuyên đối xử với mình như vậy thì trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều, dù sao thì nó cũng là yêu thú có cấp bậc tôn vương ở trong Thái Hoang, hơn nữa còn là Long Chủng, sự kiêu ngạo được phát ra từ tận xương cốt.  

Nếu để một yêu thú có cấp bậc như nó cúi đầu xưng thần, còn muốn tự nguyện thì quả thật là mộng tưởng hão huyền.  

Nếu không phải nể mặt ơn cứu mạng của Dương Bách Xuyên, cộng thêm từ trong nhận thức lão biết người chủ nhân này là hạng có thể khiến lão từ trên tầng mây rơi xuống địa ngục, Long Chủng Thanh Ngưu chưa chắc sẽ quỳ gối nhận chủ với Dương Bách Xuyên.  

Bây giờ nhận được trọng đãi của Dương Bách Xuyên, trong lòng cũng thở phào một hơi, thoải mái hơn rất nhiều, cuối cùng cũng không gặp phải chủ nhân xem nó như yêu thú để sai khiến.  

Long Chủng Thanh Ngưu có chút hiểu rõ về tu sĩ nhân tộc, đương nhiên biết trong mắt rất nhiều tu sĩ, yêu thú chính là yêu, rất hiếm người có thể đối xử bình đẳng hoặc là lễ ngộ. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK