Mục lục
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi Dương Bách Xuyên tới của sau, anh lập tức nhận thấy mấy võ cổ giả có hơi thở vô cùng mạnh mẽ xuất hiện. Anh đảo mắt nhìn quanh một vòng nhưng không thấy ai, trong linh thức có đường kính hai mươi bảy mét cũng không phát hiện thấy gì, nhưng trực giác của anh sẽ không sai.  

Người tu chân có tu vi càng cao thì cảm ứng vô thức càng mạnh, có thể nói là dự báo được nguy hiểm.  

Mấy hơi thở lúc nãy rất mạnh, chắc là của võ cổ giả Ám Kình tầng chín giai đoạn sau.  

Tuy hiện tại tu vi của anh đã tăng mạnh, đạt đến Luyện Khí kỳ tầng tám đỉnh phong.  

Nhưng nếu như đối mặt với mấy võ cổ giả Ám Kình tầng chín giai đoạn sau thì anh không nắm chắc phần thắng, dù sao anh cũng chưa chân chính tiếp xúc với họ.  

Ngay cả Độc Cô Vô Tình cũng phát hiện ra chuyện này, bèn nói với Dương Bách Xuyên: "Tiên sinh, tôi cứ cảm thấy chúng ta bị theo dõi."  

"Đúng vậy, tôi vừa cảm nhận được có ít nhất bốn hơi thở mạnh mẽ thoáng xuất hiện rồi biến mất. Có lẽ tiền bạc dụ lòng người. Chúng ta rời khỏi đây trước rồi tính." Dương Bách Xuyên vừa nói với Độc Cô Vô Tình vừa bước nhanh hơn.  

Sau khi hai người tập hợp với đám Thanh Tước, cả nhóm lên xe nhanh chóng rời đi.  

Thị trường giao dịch chuẩn bị hai chiếc xe, một chiếc chở mười sáu nguyên thạch, chiếc xe còn lại là việt dã dáng dài cho người ngồi.  

Dương Bách Xuyên và Độc Cô Vô Tình lên thẳng chiếc xe chở nguyên thạch, cộng với tài xế Bạch Lang và phiên dịch Hướng Hoa là bốn người một xe. Thanh Tước và những người khác lên chiếc xe thứ hai.  

Không cần Dương Bách Xuyên thúc giục, mọi người đều hiểu thu hoạch ngày hôm nay có ý nghĩa như thế nào, mau chóng rời đi mới là sự lựa chọn tốt nhất.  

Mọi giao dịch đã hoàn thành, hai chiếc xe lao đi như bay. Ai nấy đều biết rằng hôm nay bọn họ quá nổi bật, bị người ta chú ý là chuyện rất bình thường. Bây giờ bọn họ chỉ hi vọng nhanh chóng rời khỏi thị trường giao dịch đổ thạch.  

Tuy nhiên, Bạch Lang vừa lái xe ra ngoài thì nghe thấy giọng Thanh Tước vang lên trong tai nghe: "Bạch Lang báo cho Dương tiên sinh biết chúng ta bị theo dõi, có ít nhất bốn nhóm người. Bây giờ cần phải đến cứ điểm An Châu, không thể về khách sạn."  

"Được." Bạch Lang trả lời ngắn gọn.  

Anh ta quay đầu định báo cáo, song Dương Bách Xuyên đã gật đầu nói: "Nghe theo Thanh Tước sắp xếp đi." Anh cực kỳ thính tai, tất nhiên nghe thấy cuộc đối thoại giữa Thanh Tước và Bạch Lang.  

Thời điểm này Dương Bách Xuyên lựa chọn tin tưởng Thanh Tước và đội của cô ấy, dù sao bọn họ cũng am hiểu Nam Quốc, vả lại anh nghe ra bọn họ có cứ điểm ở An Châu.  

Đội Thanh Tước đi trước mở đường. Sau khi phát hiện bị mấy chiếc xe theo dõi, bọn họ chỉ có thể tăng tốc chạy đến cứ điểm An Châu, đến đó sẽ có đồng nghiệp hỗ trợ.  

Dương Bách Xuyên cũng phát hiện ra có ba chiếc xe bám theo, cho dù bọn anh cắt đuôi thế nào đối phương vẫn theo sát. Điều này khiến anh phải nhíu mày. Nếu nơi này không phải phố xá sầm uất thì anh tuyệt đối sẽ không chạy.  

...  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK