Mục lục
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà Dương Bách Xuyên ở trong trận pháp càng cảm thấy nhiệt độ đang tăng lên, trong lòng hắn càng lúc càng nghiêm trọng, nếu cứ tiếp tục thế này, bản thân hắn sớm muộn gì cũng sẽ bị luyện hóa.  

Kiếm Đồ Long trong tay lại phát lực lần nữa, một hơi chém ra ba kiếm.  

Ba kiếm này làm cho trận pháp rung chuyển dữ dội, trong đó có ba đệ tử của Bách Luyện Sơn Trang đã chảy máu từ khóe miệng.  

Nhưng... Trận pháp vẫn không hề bị phá vỡ.  

Vả lại. bốn kiếm trước sau của Dương Bách Xuyên đã tiêu hao pháp lực rất lớn trong cơ thể, hắn biết không thể dùng kiếm, thứ nhất là phá không được, thứ hai là pháp lực không đủ, đến lúc đó hắn sẽ bị Lưu Dật Trần luyện hóa mất.  

Hiện giờ, tự bảo vệ mình ở trong trận pháp này cũng trở thành vấn đề lớn.  

Nhưng cũng không thể ngồi chờ chết, để đám người bị Lưu Dật Trần luyện hóa như thế.  

Trong lòng hắn vừa động, thúc giục hai đại mệnh tinh.  

Chuông Đông Hoàng hiện lên, cánh cửa U Đô hiện lên, Tượng Thần hiện lên...  

Có Chuông Đông Hoàng hiện lên để phòng ngự, hắn lập tức cảm thấy nhiệt độ đã giảm đi rất nhiều.  

Lúc này, trong tai truyền đến một tiếng thét dài.  

“Chi... Chi…”  

Chồn nhỏ bên người hắn đã biến thân rồi.  

Chồn nhỏ vẫn luôn ở bên người hắn mà không có động tĩnh gì, chịu đựng đến giờ khắc này lại dựng hết lông tơ mà phát động biến thân, vèo một cái đã hóa thành một đạo kim quang vọt lên, mục tiêu chính là vị trí mà bốn kiếm trước đó của Dương Bách Xuyên đánh trúng.  

Tuy là bốn kiếm trước đó của Dương Bách Xuyên không hề phá vỡ trận pháp của Lưu Dật Trần, nhưng cũng cưỡng ép làm cho khoé miệng của ba tên đệ tử chảy máu, đây chính là sơ hở.  

Giờ phút này, Chồn nhỏ xông lên, hai chân trước tỏa ra vầng sáng màu vàng nhàn nhạt, móng vuốt vô cùng sắc bén lập tức cào về phía kết giới của trận pháp.  

“Xoạt…”  

Một âm thanh thanh thuý vang vọng.  

Cuối cùng kết giới trận pháp cũng vỡ tan.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên mừng rỡ, hắn không ngờ móng vuốt của Chồn nhỏ lại sắc bén đến mức này, bốn kiếm trước đó của hắn không thế phá vỡ kết giới trận pháp nhưng chỉ với một kích móng vuốt của Chồn nhỏ lại có thể phá được.  

Bên ngoài trận, nụ cười trên mặt Lưu Dật Trần trở nên méo mó, sắc mặt đại biến...  

Những người khác đương nhiên cũng nôn ra máu.  

Một kích này của Chồn nhỏ chẳng khác nào phá được khí tức của bọn họ, phá pháp của bọn họ.  

Cả người Mộc Ngưng Hiên cũng run lên, không chút do dự xoay người bỏ chạy, Mộc Ngưng Hiên đã từng chịu thiệt thòi ở trong tay Dương Bách Xuyên nên gã ta hiểu rất rõ, nếu Dương Bách Xuyên xuất ra trận pháp kiếm khí trong tay hắn thì không thể nào ngăn được. Hơn nữa, Mộc Ngưng Hiên biết trong người mình vẫn đang bị thương, càng không thể nào chống lại công kích của Dương Bách Xuyên.  

Mà lúc Dương Bách Xuyên thấy Chồn nhỏ đã phá vỡ kết giới trận pháp, hắn cũng rống to một tiếng, dốc hết toàn lực thôi thúc kiếm Đồ Long trong tay.  

“Hắc Liên tứ hóa bát kiếm, chết…”  

Kiếm khí bắn ra, nổ tung đầy trời.  

“A a a…”  

Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên.  

Trong phút chốc đã có ba người đệ tử Bách Luyện Sơn Trang bị kiếm khí của Dương Bách Xuyên phanh thây rồi ngã xuống.  

Lưu Dật Trần hồn phi phách tán, chỉ đành hét lớn: “Đi…”  

Dương Bách Xuyên cười lạnh: “Muốn đi mà được…”  

Vừa dứt lời, hắn liên tục vung kiếm Đồ Long trong tay chém ra, kiếm khí tung hoành...

Thấy đám người Lưu Dật Trần muốn chạy trốn, Dương Bách Xuyên liên tục vung chém kiếm Đồ Long trong tay ra, đi cắt đứt đường lui của bọn họ.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK