Mục lục
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Còn lại ba người, khi Dương Bách Xuyên nhìn về người cuối cùng, có chút kinh ngạc: “Người này nhìn qua có vẻ là một tên cứng đầu.”  

Chỉ thấy người cuối cùng không hề bị lực  m Sát và lôi điện trong trận pháp không gian ảnh hưởng, bất động như núi, nhắm mắt đứng tại chỗ, để mặc cho lôi điện và  m Sát đánh sâu vào nhưng không hề dịch chuyển một bước chân.  

Dương Bách Xuyên nhìn kỹ lại, phát hiện lôi điện và lực  m Sát bị một tầng ánh sáng bạc trong cơ thể người này ngăn cản lại, không hề bị ảnh hưởng.  

Nhìn đến đây, Dương Bách Xuyên trở nên nghiêm túc, đây là người đầu tiên không hề bị lực lượng của chín phân thân ảnh hưởng, xem ra tiếp theo sẽ có một trận chiến ác liệt chờ hắn.  

Nhưng Dương Bách Xuyên lại có chút hưng phấn, vừa lúc hắn cũng muốn thử  xem thực lực hiện tại của mình có thể chiến đấu đến mức nào.  

Nhưng Dương Bách Xuyên không sốt ruột đi tìm người này, hắn chuẩn bị đi giải quyết hai người còn lại rồi mới đến gặp người bất động như núi này.  

Không phải có câu nói, bóp quả hồng mềm phải chọn từ quả mềm trước sao.  

Mặc dù hai người khác còn đang đau khổ chống cự lực  m Sát và lôi điện, nhưng xem ra cũng không kiên trì được lâu.  

Trong lòng vừa mới nghĩ như vậy, một tiếng hét vang lên: “A, không, con không cố ý giết người, sư phụ, cầu người buông tha con, không không không… Đừng đến đây, a…”  

Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười, phát hiện một trong hai ngươi đã hỏng mất, trực tiếp dẫn phát tâm ma, đứng tại chỗ lầm bầm lầu bầu chém lung tung vào không khí.  

“Thì ra là một tên nghịch đồ, ngay cả sư phụ của mình cũng giết.” Dương Bách Xuyên nói thầm trong lòng.  

Thường thì dẫn phát tâm ma là nỗi sợ hãi của bản thân, hoặc nói cách khác đối mặt với bí mật, sau khi tâm ma của người này bùng nổ, sinh ra ảo tưởng chính mình giết chết sư phụ.  

Vốn dĩ Dương Bách Xuyên muốn giết chết trong một kiếm, nhưng nghĩ lại vẫn không mạo hiểm, người bị dẫn ra tâm ma thường nhìn ai cũng là tâm ma, hoặc nói cách khác nhìn ai cũng là đối tượng muốn giết.  

Dưới loại trạng thái này, tuyệt đối sẽ liều mạng.  

Đảo mắt, lập tức có chủ ý.  

Dứt khoát đưa một người khác lại đây, làm người bùng nổ tâm ma này đi giết người khác, chắc chắn rất thú vị.  

Ngay sau đó hai người đụng phải nhau, quả nhiên như suy nghĩ của Dương Bách Xuyên, người bùng nổ tâm ma lập tức lao về người kia điên cuồng chém giết.  

“Lão già chết tiệt, ta có thể giết ngươi một lần thì có thể giết ngươi lần thứ hai, chết đi.”  

“Chiêm huynh, ngươi làm sao vậy? Không tốt, ngươi đã bị tâm ma mê hoặc, nhanh tỉnh lại.”  

Một người khác định đánh thức hắn ta, kết quả đổi lấy bị người đuổi theo điên cuồng vung kiếm.  

Sau vài phút hai bên đối chiến không đạt được kết quả gì, Dương Bách Xuyên đang định ra mặt thu thập tàn cục, không nghĩ đến người bùng nổ tâm ma nở nụ cười ác độc, vậy mà lại tự bạo.  

“Ầm đùng ~”  

Sau tiếng nổ lớn, cả hai người đều hồn phi phách tán.  

Dương Bách Xuyên kinh ngạc, không ngờ người bùng nổ tâm ma lại điên cuồng như vậy, sau này gặp phải vẫn nên cẩn thận chút.  

Quá nguy hiểm, tự bạo cũng có thể làm được, thực sự không phải người.  

Thật ra nghiêm khắc mà nói người nhập ma không tính là người, đã không còn nhân tính.  

Nhếch miệng cười, Dương Bách Xuyên xuất hiện trước mặt người bất động như núi kia.  

Ngay lập tức người kia mở mắt, nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên, nói: “Thủ đoạn của đạo hữu rất cao siêu.”  

Dương Bách Xuyên trả lời: “Cũng vậy.”  

Ngoài miệng nói nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại cảnh giác lên, người đàn ông trung niên này nhìn qua thì gầy nhưng rất rắn chắc, mắt sáng như đuốc, giống như có thể nhìn thấy tất cả, một câu thủ đoạn của đạo hữu rất cao siêu đã bao gồm rất nhiều tin tức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK