Mục lục
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường tới núi tuyết, nhóm người Dương Bách Xuyên đi được chừng hơn mười dặm, gió lạnh và tuyết đã lớn tới mức không thể không dùng chân khí để chống đỡ.  

Mới chỉ hơn mười dặm mà thôi, khoảng cách tới núi tuyết còn rất rất xa.  

Vừa mắt đầu đã có sương lạnh cường đại như vậy, bọn họ có thể tưởng tượng, sau khi lên được núi tuyết thì môi trường sẽ khốc liệt như thế nào.  

Theo như đá Đả Tiên nói, khí lạnh trên núi tuyết có thể đông chết cơ thể Kim Cang, hơn nữa, Thiên Cương Sát Phong sắc như dao.  

Mặc dù Dương Bách Xuyên không biết cơ thể Kim Cang ở đây có giống như thân thể Kim Cang mà hắn tu luyện hay không, nhưng chắc chắn mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.  

Trong lòng không khỏi trầm xuống vài phần.  

Hắn không tự chủ dặn dò đám Lục Yêu Chi, nhất định phải xốc lại tinh thần, bây giờ là hành cung cuối cùng, không thể xảy ra bất cứ sai sót nào, bọn họ không thể lật thuyền trong mương.  

…  

Bảy ngày sau, cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng tới được chân núi tuyết, nhìn những ngọn núi phủ tuyết hùng vĩ, những bông tuyết bay khắp bầu trời, mang đến một cảnh đẹp quỷ dị.  

Sau khi tới nơi, xung quanh vô cùng yên tĩnh, loại yên tĩnh này là về mặt cảm giác, mà hoàn cảnh xung quanh lại hoàn toàn tương phản, gió lớn gào thét giống như quỷ khóc sói gào, khiến cho người ta không nhịn được mà hoảng sợ.  

Càng như vậy thì Dương Bách Xuyên lại càng phải cẩn thận.  

Ngẩng đầu nhìn, hắn không thể thấy được ngọn núi phủ đầy tuyết này cao bao nhiêu, những bông tuyết như lông ngỗng cũng che khuất tầm nhìn, khiến Dương Bách Xuyên không thể nhìn được bất cứ thứ gì ngoài mười mét.  

“Leo núi thôi, mọi người cẩn thận.”  

Dứt lời, Dương Bách Xuyên dẫn đầu leo lên trước.  

Tuyết phủ rất dày nhưng không ngăn được tu sĩ, hai chân vận chân khí, đạp tuyết vô ngân giống như uống nước lạnh.  

Tuyết bay tán loạn cũng không nhìn được bất cứ sự vật gì…  

Có gió lạnh, tuyết rơi dày đặc, khi thì nặng hạt, khi thì gào thét…  

Môi trường ở đây càng trở nên khắc nghiệt, đám người Dương Bách Xuyên và Lục Yên chi đều tỏa sáng rực rỡ, dùng chân khí tới cực điểm.  

Gió lạnh trên núi tuyết như đạt đến đỉnh điểm, nếu như không dùng chân khí thì rất có thể sẽ bị đông thành tượng đá.  

Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.  

Càng lên lao thì gió lạnh càng điên cuồng gào thét.  

May mà tạm thời mọi người vẫn có thể chống cự được.  

Toàn bộ núi tuyết không phải là một ngọn núi dựng thẳng đứng như Thiên Ưng, nhìn chung tương đối bằng phẳng và bậc thang lượn vòng.  

Kỳ lạ là tất cả những bậc thang này lại không hề có bông tuyết nào rơi xuống, nhìn qua rất sạch sẽ, bậc thang trắng như ngọc.  

Giống như được làm phép, rõ ràng tuyết bay lả tả khắp núi, sau khi rơi xuống bậc thềm sẽ biến mất, một bông cũng không còn.  

Dương Bách Xuyên đoán, chắc chắn là có cấm thuật gì đó.  

Hắn cũng không nhìn ra điểm bất thường, tiếp tục đi về phía trước.  

Sau khi leo được một ngàn mét, ánh mắt Dương Bách Xuyên khựng lại, hắn nhìn thấy có người xuất hiện.  

Nhìn kỹ, bậc thang phía trước còn có người.  

Một, hai, ba người..dọc theo đường đi dường như có rất nhiều bóng người.  

Tất cả đều đang quay lưng lại với phía bọn họ, tư thế như đang leo về phía trước.  

Rải rác khắp các bậc thang.  

Mới nhìn, Dương Bách Xuyên bị dọa sợ hết hồn, lúc nhìn kỹ lại thì thở phào, nhưng hắn luôn có cảm giác kỳ quái.  

Tiến lên vài bước, đến chỗ người thứ nhất, Dương Nhất Vân thở phào nhẹ nhõm, đúng như hắn nghĩ, bọn họ đều đã chết.  

Bọn họ đều là tượng đá, bị đông thành băng.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK