Mục lục
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo trưởng lão mấy đại thánh địa, cho dù là những Địa Tiên như bọn họ cũng không thể một hơi xử lý hết ba trăm tám mươi tu sĩ Độ Kiếp đại viên mãn trong thời gian ngắn.  

Có thể giết hơn ba trăm người chắc chắn là công lao của thần thú Kỳ Lân ở bên cạnh Dương Bách Xuyên, cho dù không phải thì chắc chắn vẫn có liên quan.  

Dù sao trưởng lão của mấy đại thánh địa càng không tha cho Dương Bách Xuyên, hoặc có thể nói là không tha cho thần thú Kỳ Lân, bắt đầu lần theo dấu vết Dương Bách Xuyên.  

Trưởng lão của Thánh địa Vạn Linh - Võ Văn Trạch sử dụng dị trùng Thái Hoang, cuối cùng hôm qua đã tìm được tung tích của Dương Bách Xuyên, một mạch đuổi theo đến đây.  

“Khí tức biến mất rồi, xem ra tiểu tặc Dương Bách Xuyên kia đã tiến vào dãy núi Vạn Yêu, các vị thấy thế nào?” Võ Văn Trạch phụ trách lần theo dấu vết Dương Bách Xuyên, đến nơi này, khí tức của Dương Bách Xuyên đã biến mất, nhưng đã đến ranh giới dãy núi Vạn Yêu. Dãy núi Vạn Yêu quỷ dị, ai cũng biết gần như chắc chắn Dương Bách Xuyên đã vào trong.  

“Ha ha, Võ Văn Trạch có bản lĩnh thì ngươi đuổi theo vào đi!” Từ Hữu Đạo cười to thành tiếng châm biếm Võ Văn Trạch. Hai người ai cũng không đánh lại đối phương, nhưng cũng không tiếp tục chém giết, bọn họ cảm thấy không đáng phải đi đến bước này, cũng không đến mức thật sự trở mặt. Sau khi trưởng lão của mấy nhà khác xuất hiện, Từ Hữu Đạo chỉ sợ Dương Bách Xuyên chịu thiệt nên cũng đi theo, ai ngờ tung tích của Dương Bách Xuyên vậy mà đã bước vào ranh giới của dãy núi Vạn Yêu rồi.  

Điều này khiến Từ Hữu Đạo thở phào trong lòng, mặt khác cũng thấy lo lắng cho Dương Bách Xuyên.  

Dãy núi Vạn Yêu không phải chỗ tốt lành gì đối với Nhân tộc.  

Thở phào là vì Dương Bách Xuyên chưa bị tìm thấy, có thể hiểu được nếu như bị trưởng lão của mấy thánh địa này đuổi kịp thì hắn sẽ có hậu quả thế nào. Mặc dù Từ Hữu Đạo cũng là cấp bậc trưởng lão Địa Tiên tam chuyển, nhưng bỗng chốc phải đối mặt với năm sáu người cùng cấp, rất khó bảo vệ Dương Bách Xuyên chu toàn.  

Còn lo lắng là Dương Bách Xuyên tiến vào dãy núi Vạn Yêu, vì sự khủng bố của dãy núi Vạn Yêu không hề kém hơn bị trưởng lão mấy thánh địa đuổi kịp.  

Cả dãy núi Vạn Yêu được xưng là bầy tộc vạn yêu, vạn ngọn núi, nghe nói mỗi một ngọn núi đều có một Đại Yêu thống lĩnh. Dãy núi Vạn Yêu chính là một sào huyệt của Yêu tộc ngoại vực Thái Hoang, thử nghĩ sau khi một Nhân tộc tiến vào còn có thể sống sót không?  

Đáp án thì không cần nói cũng biết.  

Cho nên Từ Hữu Đạo lo lắng.  

……  

Đối với sự châm biếm của Từ Hữu Đạo, Võ Văn Trạch lạnh lùng cười nói: “Họ Từ, tiểu tử kia tiến vào dãy núi Vạn Yêu, cho dù hắn có bản lĩnh thông thiên cũng chỉ có một con đường chết, ngươi bảo vệ hắn, bây giờ ngươi có thể tiến vào bảo vệ, ha ha.”  

“Hừ!”  

Từ Hữu Đạo lườm Võ Văn Trạch, lại híp mắt nhìn về phía dãy núi Vạn Yêu.  

Trong lòng ông biết rõ, nếu như Dương Bách Xuyên thật sự tiến vào dãy núi Vạn Yêu, vậy chỉ có một con đường chết.  

Hiện giờ ông cũng hết cách rồi, chỉ có thể canh chừng những người này.  

Ngay lúc Từ Hữu Đạo và Võ Văn Trạch cãi nhau, trưởng lão của núi Thiên Kiếm nhìn về phía trưởng lão của Thông Tiên Cung, nói: “Họa trưởng lão quyết định đi, có nên tiến vào dãy núi Vạn Yêu không?”  

Ở ngoài mặt, Thông Tiên Cung mãi mãi chiếm vị trí lão đại ca, cho nên trưởng lão của núi Thiên Kiếm đã lên tiếng bảo trưởng lão Thông Tiên Cung quyết định.  

Trưởng lão của Thông Tiên Cung là một mỹ phụ trung niên, tên là Họa Phượng Lan.  

Nghe trưởng lão núi Thiên Kiếm nói, Họa Phượng Lan nhìn dãy núi Vạn Yêu mênh mông, thong thả nói: “Dãy núi Vạn Yêu có Đại Yêu cấp bậc Tôn Vương, hơn nữa chắc chắn không chỉ một con, bây giờ chúng ta bị lực quy tắc Thái Hoang áp chế cảnh giới, tiến vào dãy núi Vạn Yêu không phải lựa chọn thông minh.”  

“Hơn nữa mục tiêu như chúng ta quá lớn, một khi xông vào dãy núi Vạn Yêu bị bầy yêu nhắm vào sẽ rất nguy hiểm. Ta nghĩ… Dương Bách Xuyên kia tiến vào dãy núi Vạn Yêu cũng sẽ không đi vào quá sâu, chỉ là cần trốn tránh chúng ta, nếu dưới tình huống bình thường, có thể hắn sẽ chờ chúng ta rời đi rồi ra ngoài.”  

“Nếu như chúng ta đuổi tiếp chắc hắn sẽ rất nguy hiểm, tiếp tục vào sâu trong dãy núi Vạn Yêu, đến lúc đó chúng ta đuổi theo thế nào cũng sẽ dẫn tới sự công kích của Đại Yêu, lợi bất cập hại. Cho nên chúng ta đợi ở ngoài dãy núi Vạn Yêu là được, không biết ý của các vị thế nào?”  

“Họa trưởng lão nói rất đúng.”  

“Đúng vậy, nói có lý…”  

Trưởng lão mấy nhà đều đồng ý đề nghị của Họa Phượng Lan thuộc Thông Tiên Cung, quyết định ở bên ngoài dãy núi Vạn Yêu ôm cây đợi thỏ. Bọn họ đều cho rằng Dương Bách Xuyên chạy trốn vào dãy núi Vạn Yêu chắc chắn sẽ không đi sâu, đến lúc đó vẫn sẽ ra ngoài, chỉ là phải chờ sau khi bọn họ đi rồi mới ra ngoài. Nói cho cùng, Dương Bách Xuyên là Nhân tộc, tiến vào dãy núi Vạn Yêu cho dù ở vòng ngoài cùng, sớm muộn vẫn sẽ bị Yêu tộc phát hiện, đến lúc đó không thể không trốn ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK