Ỉu gì thì ỉu chứ nhắc tới shopping là không có cô nàng nào không tươi tỉnh và Đường Tư Kỳ cũng chẳng phải ngoại lệ. Cô phấn chấn bò dậy, tựa sát vào đầu giường, hào hứng mở Cửa Hàng Vật Phẩm. Quả nhiên hệ thống không làm cô thất vọng. Danh sách hôm nay phải nói là mê đắm lòng người
[ Cá quả tươi sống : 10 đồng vàng/ 1 con/ 1,5kg ]
[ Bào ngư địa phương tươi sống: 10 đồng vàng/ 1 con ]
[ Tôm hùm Boston tươi sống: 50 đồng vàng/ 1 con/ 500gr - 100 đồng vàng/ 1 con/ 1,5kg.]
Nhìn lướt một lượt, Đường Tư Kỳ lập tức bị tôm hùm nhập khẩu hấp dẫn. Trước khi quyết định, cô lên mạng tham khảo giá cả cho chắc kèo.
Ôi trời đất ơi, trên thị trường đang bán hai, ba trăm đồng một cân, mà đó là loại con nhỏ thôi đấy. Chứ với loại siêu to khổng lồ cỡ ba cân một con thì phải trên năm trăm đồng.
Tỷ lệ quy đổi là 50 và 100 đồng vàng. Tính ra cũng đâu lỗ đâu.
Đường Tư Kỳ kiểm tra lại danh sách một lần nữa, vẫn thấy đổi tôm hùm Boston là lời nhất.
Nhưng mà 1 con tận 50 đồng vàng, kể cũng hơi chát nhỉ. Giả dụ ban nãy không Check-in bừa là không mất toi một con tôm hùm rồi. Đúng là cuộc đời không có gì miễn phí, mọi bài học đều phải trả giá bằng…tiền mặt!
Mà thôi kệ đi, trong bảo khố vẫn còn hơn 200 đồng vàng, đủ để đổi tôm hùm. Nghĩ vậy, cô liền nhấn nút trao đổi thì nào ngờ lại có thông báo bay ra
[ Người chơi chưa làm xong công việc. Yêu cầu hoàn thành công tác trước rồi mới tiến hành trao đổi vật phẩm.]
Cái gì, Đường Tư Kỳ ngây ra, chối đây đẩy theo quán tính: “Công việc nào, làm gì có công việc nào??”
[ Sáng sớm nay chẳng phải bạn mới vừa tiếp nhận một đơn tranh sao? ]
Đường Tư Kỳ xị mặt lầm bầm: “Ừ thì nhận, nhưng hẹn ba ngày cơ mà, hôm nay mới ngày đầu tiên!”
[ Người chơi hãy mau chóng hoàn thành công việc.]
Đường Tư Kỳ lại uể oải nằm ườn ra giường, lười chảy thây! Không ngờ hệ thống có thể nắm được đơn hàng của cô, còn biết cả thời gian giao bản thảo mới ghê chứ. Thật sự là quá ghê gớm rồi!
Phương châm làm việc của cô trước nay luôn là kéo được tới khi nào thì kéo. Kỳ hạn ba ngày thì đợi đúng tới ngày cuối cùng mới cầm bút vẽ. Xời ơi, miễn sao giao đúng hạn là được rồi, việc gì phải vội!
Vốn dĩ kế hoạch ban đầu là dành trọn một ngày hôm nay để nghỉ ngơi tịnh dưỡng. Mấy ngày nay toàn phải dậy sớm, cô muốn ngủ bù một giấc cho thiệt đã. Sau đó rảnh thì lên diễn đàn hội hoạ, học hỏi nâng cao chuyên môn đồng thời chém gió cùng đồng bọn.
Chỉ là nếu như vậy thì đừng hòng có tôm hùm bỏ vào bụng.
Cuối cùng tâm hồn ăn uống đã đánh bại cơn lười, Đường Tư Kỳ lóp ngóp bò khỏi giường, miễn cưỡng ngồi vào bàn, bật máy tính.
Đầu tiên là mở tin nhắn Weibo xem kỹ lại yêu cầu của khách hàng.
Thỏ hoạt hình…hoạt hình nhỏ…đầu óc Đường Tư Kỳ xoay mòng mòng, chả nghĩ được gì. Nhưng rồi chợt nhớ ra vị khách này vì nhìn thấy bức tranh Công Viên Giải Trí Cầu Vồng nên mới tìm tới, hẳn là bạn ấy yêu thích phong cách đó rồi.
Mọi thứ được khai thông, linh cảm lập tức ùa về. Đường Tư Kỳ linh hoạt điều khiển bút cảm ứng, một con thỏ dần dần xuất hiện trên màn hình, hai chân trước ôm củ cà rốt, một lỗ tai vểnh cao, tai bên kia thì cụp xuống, nom cực kỳ sinh động.
Tiếp theo cô điểm thêm vài sợi râu, hai cái răng dài đặc trưng, cắp mắt tinh ranh có chút hấp tấp vội vàng, chùm lông đuôi bông xù và cuối cùng là khoác thêm cho nó một cái áo choàng có rất nhiều túi để lượm đồ ăn.
Sau đó là tới công đoạn tô màu, sửa sang lại đôi chút cho tổng thể hài hoà là hoàn thành. Phong cách hoạt hình này cũng không quá khó, chỉ cần đảm bảo yếu tố đáng yêu hóm hỉnh là được.
Xong xuôi, Đường Tư Kỳ gửi hình cho khách kèm lời nhắn
Kỳ Kỳ Chiêm Ngưỡng Thế Giới [Xin chào bạn, bạn thử xem xem có hài lòng với bức tranh này không? - Đính kèm File ảnh ]
Đối phương rất nhanh đã hồi đáp:
Tiên Tiên: [ Wow, nhanh như vậy sao? ]
Tiên Tiên: [ Trời ơi đẹp quá, sao bạn vẽ được hay vậy? ]
Tiên Tiên: [ Hài lòng, cực kỳ cực kỳ hài lòng! ]
Tiên Tiên: [ Để mình lưu về, thay hình nền và hình đại diện liền luôn cho nóng. Cảm ơn nhiều nhé…moahhh…moah…]
Kỳ Kỳ Chiêm Ngưỡng Thế Giới: [ hì hì, bạn thích là tốt rồi! ]
Đường Tư Kỳ tắt máy rồi nằm kềnh ra giường, thoả mãn cười hi hí. Mình nể mình thật chứ, từ lúc bắt đầu vẽ cho tới khi hoàn thành chưa tốn đến một giờ đồng hồ, tốc độ nhanh nhất từ xưa tới nay luôn. Quá đỉnh!
Hồi mới tốt nghiệp, cô cũng hăm hở nộp đơn vào một công ty trang trí nhưng đi làm chưa đầy hai tháng đã vội xin nghỉ. Bởi công ty ấy lớn lắm, nhân viên đông, công việc nhiều và tất nhiên, áp lực è cổ. Họ liên tục giục bản thảo, không những yêu cầu tốc độ nhanh mà còn đòi hỏi chất lượng cao nữa. Đường Tư Kỳ quả thực không thể nào thích ứng được với môi trường làm việc cường độ cao như vậy. Thế là cô đành ngậm ngùi xin nghỉ mặc dù lương sau thực tập khá là hậu hĩnh.
Không làm được ở thành phố, Đường Tư Kỳ đành cuốn gói về quê xin việc. Dĩ nhiên lương thưởng và đãi ngộ ở quê thì không so được với trên thành phố nhưng bù lại công việc nhẹ nhàng, ít cạnh tranh, ít áp lực. Chỉ có điều không được sống đúng với đam mê và sở trường của mình.
Cuối cùng, vì tình yêu hội hoạ to lớn, Đường Tư Kỳ một lần nữa quyết định nghỉ việc, ở nhà làm hoạ sĩ tự do toàn thời gian.
Tuy nhiên, muốn làm nghề tự do thì phải có định lực cũng như khả năng tự chủ thật tốt. Rất tiếc, Đường Tư Kỳ chẳng có những tố chất ấy thế nên công việc cứ lẹt đẹt, mãi chẳng khởi sắc lên được. Gần đây, may nhờ hệ thống giám sát và thúc ép, cô mới đẩy nhanh tiến độ, chân chính trở thành một hoạ sĩ tự do đúng với tên gọi của nó.
Nằm trên giường lăn qua lăn lại chán chê mê mỏi, Đường Tư Kỳ lại mở ứng dụng, thử xem đã đổi được tôm hùm chưa.
[ Chúc mừng người chơi, bạn đã đổi thành công hai con tôm hùm nhập khẩu Boston, loại 1500gr / 1 con. Mời tới địa điểm có trong danh sách để nhận vật phẩm. Bảo khố hiện còn: 12 đồng vàng.] Ya hú! Cuối cùng thì cũng được rồi!
Đường Tư Kỳ cười như địa chủ được mùa, hí ha hí hửng xỏ dép xuống lầu, tiến thẳng tới siêu thị nhập khẩu hoành tráng và xịn sò nhất trong khu này.
Lần trước cô đã tới đây một lần rồi, chính là để đổi sườn heo thượng hạng và dĩ nhiên là đổi bằng đồng vàng chứ lấy đâu ra tiền mà mua.
Đúng là cái hệ thống Check-in này rất kỳ quặc và bá đạo nhưng không thể phủ nhận từ khi nó xuất hiện, mức sống của cô ngày một tăng cao, cuộc sống cũng vui vẻ và nhiều trải nghiệm lý thú hơn.
Vào siêu thị, Đường Tư Kỳ không ngó ngang ngó dọc mà đi thẳng một đường tới quầy hải sản.
“Cô ơi, chọn giúp cháu hai con tôm hùm Boston loại ba cân với.”
Người phụ trách thoáng ngỡ ngàng: “Loại đấy đắt lắm. Hay là đổi sang loại hơn cân đi, vừa tiền mà ăn vẫn ngon.”
Đường Tư Kỳ vội xua tay: “Không không, cháu muốn loại lớn.”
Người phụ trách liền vớt lên hai con, trong đó có một con vừa vặn ba cân, một con hơi thiếu một chút, chỉ có hai cân rưỡi
“Hai cân rưỡi là cũng to rồi. Lấy hai con này nhá?”
Vì hiểu quá rõ hệ thống, đã nói ba cân là phải đúng ba cân không hơn không kém, thế nên Đường Tư Kỳ đành phải nói khéo: “Phiền cô chọn giúp cháu con khác, cháu chỉ cần loại ba cân thôi.”
“Khó vậy hả, được rồi, chờ chút nhé” Người phụ trách lại tiếp tục tìm trong bể tôm hùm. Sau một hồi kiên nhẫn, cuối cùng cũng vớt được hai con với trọng lượng ba cân đúng như yêu cầu.
Lúc bỏ vào túi ni-long, người phụ trách không nhịn được xuýt xoa: “Cái đầu to thế này chắc chắn đắt lắm đây. Hai con này ít cũng phải hơn ngàn!”
Đường Tư Kỳ cười cười cám ơn rồi tung tăng xách bịch tôm ra quầy thu ngân tính tiền.
Vừa bước chân ra khỏi siêu thị, tin nhắn hoàn tiền lập tức được gửi tới.
Đường Tư Kỳ cười toe toét. Đã được ăn sang lại không mất tiền, đúng là không gì sung sướng bằng!