Ngày hôm sau, Đường Tư Kỳ dậy rất sớm nhưng không vội vàng ra ngoài.
Cái bìa sách chỉ còn bước tô màu cuối cùng nữa là xong. Tuy rằng không tốn nhiều thời gian song Đường Tư Kỳ muốn làm hoàn hảo nhất có thể.
Cô mở laptop, kết nối máy tính bảng rồi chuyên tâm đi màu.
Sau khi hoàn thành, cô liền gửi cho khách hàng xem có cần sửa đổi gì không.
Chưa kịp đứng dậy rót cốc nước, khách hàng đã gửi tin hồi đáp
[ Đại thần quả đúng là đại thần, tốc độ trâu bò thật. Hôm qua xem bản phác thảo đã thích rồi, giờ lên màu nữa…ôi trời ơi…phải nói là chết mê chết mệt. Chính xác, đây chính xác là những gì mình muốn, nó toát lên sự bình đạm, sâu lắng nhưng dạt dào hạnh phúc. Đi hết một đời, cuối cùng cũng chỉ mong ước một hạnh phúc dung dị mà thôi. Bức này chỉ có 80 đồng, mình thật sự được hời quá rồi!” ]
Đường Tư Kỳ trả lời: [ Bạn ưng là tốt rồi, để mình xuất file gốc cho bạn ]
Tranh vừa đi, đối phương đã ngay lập tức thanh toán nốt số tiền còn lại và kèm thêm một lời đề nghị không thể dễ thương hơn: [ Đại thần, mình có thể chia sẻ phương thức liên lạc của bạn cho những người khác được không? Tại mình cũng có rất nhiều đồng môn cần đặt thiết kế bìa sách.]
Đường Tư Kỳ hớn hở ra mặt: [ Đương nhiên là được chứ. Giá tranh sẽ tuỳ thuộc vào từng yêu cầu cụ thể. ]
[ OK, bạn vẽ tốt như vậy, nhất định mình sẽ đi quảng cáo giúp bạn. Một lần nữa cám ơn bạn nhiều nhé. ]
Đường Tư Kỳ mỉm cười: [ Cám ơn bạn. ]
Thế là xong một đơn hàng, cũng may hôm nay mát giời, con máy tính già không dở chứng giữa đường. Phải tranh thủ tích luỹ thêm vàng để đi đổi con máy khác mới được.
Đáng tiếc hôm qua bận quá, không kịp viết bài Review nên hôm nay không nhận được khen thưởng từ hệ thống. Nhưng trong cái rủi cũng có cái may, Ôn Châu không thiếu đồ ăn ngon, lại còn đang trong giai đoạn ưu đãi nhân ba số vàng. Chỉ cần tuỳ tiện tới hai quán ăn vặt bất kỳ là đủ vàng mua laptop mới rồi.
Ngoài bánh chẻo áp chảo, mỳ lòng heo, canh cá viên thì Đường Tư Kỳ còn một quán ruột nữa đó là quán điểm tâm buổi sáng. Cô ăn ở đó từ nhỏ tới lớn, ăn thành thói quen luôn.
Quán nằm nép mình trong một con hẻm nhỏ, nếu không chú ý là phóng vù qua ngay, nhưng những người dân bản địa như Đường Tư Kỳ thì có nhắm mắt cũng tìm được đúng địa chỉ.
Ở đó bán cơm nắm!
Bời vì sáng nay lu bu hoàn thành nốt đơn hàng gửi khách nên Đường Tư Kỳ đi muộn. Lúc tới nơi thì đã thấy cả con hẻm chật ních người. Đường Tư Kỳ híp mắt ước lượng, đông thế này chắc ít nhất cũng phải nửa tiếng đồng hồ mới tới lượt. Nhưng mà đi thì tiếc, thôi thì vì miếng ngon, kể cả có đợi một tiếng cũng xứng đáng.
Khách mua đã đông, không những vậy mỗi người còn mua nhiều, vừa ăn tại chỗ vừa gói mang về thế nên đã chậm càng thêm chậm.
Cuối cùng đúng như dự đoán, đến lượt Đường Tư Kỳ thì đã là chuyện của nửa giờ đồng hồ sau.
“Cho cháu một nắm lớn thêm một lòng đỏ trứng.”
Chỉ với sáu đồng, Đường Tư Kỳ đã có được một bữa sáng ngon nhất Ôn Châu.
Cầm nắm cơm nóng hầm hập trên tay mà Đường Tư Kỳ bồi hồi xúc động. Cô thành thạo vừa thổi vừa cắn, một miếng nuốt xuống, ký ức tuổi thơ nối đuôi nhau ào ạt tràn về.
Gạo nếp dẻo thơm phủ một lớp chà bông, lạp xưởng và mù tạt chua Tứ Xuyên (1). Nhưng điểm đặc sắc nhất tạo nên sự độc đáo và khác biệt của cơm nắm Ôn Châu là ăn kèm với một bát canh nóng hổi, bên trong có quẩy cắt nhỏ và rong biển. Tuy nhiên đấy chưa phải là tất cả, linh hồn của món ăn nằm ở chiếc lòng đỏ trứng muối đỏ au, mặn mặn béo béo, chỉ cần ăn một lần là nhớ mãi suốt đời không quên.
Cửa hàng đông đến độ không có cả chỗ ngồi. Tuy vậy chẳng ai nề hà, mọi người tự tìm một chỗ đứng rồi vô tư thưởng thức bữa sáng của mình. Lâu lâu, lại có một vài lời khen bật thốt: “Thơm quá, ngon quá…”
Nếu nghe kỹ sẽ phát hiện, loáng thoáng trong đó còn lẫn cả khẩu âm nơi khác. Chứng tỏ có rất nhiều người nghe danh tiếng mà tìm tới tận đây.
Đường Tư Kỳ đột nhiên dâng lên niềm tự hào khó tả.
Ăn xong, mồm miệng bóng nhẫy dầu. Bất quá Đường Tư Kỳ chẳng lấy làm ngại ngùng, vì ai cũng giống nhau cả. Nếu ăn uống mà câu nệ quá thì mất đi cái ngon. Cô thoải mái rút khăn giấy trong túi xách lau miệng rồi mở di động, tự tin nhấn vào nút Check-in.
Nếu không có gì bất ngờ thì chắc chắn sẽ phải xếp hạng A.
[ Chúc mừng người chơi đã Check-in thành công “Tiệm cơm nắm gia truyền lão Dương”. Xếp hạng: A. Khen thưởng: + 24 giờ sinh mệnh, +300 đồng vàng (đã sử dụng ưu đãi nhân ba). Bảo khố: 1327 đồng vàng. Thọ mệnh: 167 giờ đồng hồ.]
Haha, quả nhiên là xếp hạng A!
Cứ cái đà này thì khả năng cao hôm nay sẽ đổi được laptop cho xem. Chỉ cần thêm một cái hạng A nữa là đủ rồi. Mà Ôn Châu thì bạt ngàn của ngon vật lạ, kiếm hạng A chẳng phải là chuyện gì quá khó khăn.
Rời khỏi tiệm cơm nắm, Đường Tư Kỳ tiếp tục đi thẳng lên phía trước tới một tiệm ăn vặt cũng nổi tiếng không kém, có tên là bánh bóng đèn (2).
Tuy nhiên, điều khiến Đường Tư Kỳ dở khóc dở cười chính là nơi này cũng đang xếp một hàng dài dằng dặc.
Quái lạ thật, hôm nay không phải ngày nghỉ, cũng chẳng phải cuối tuần, mọi người không đi làm à???
Đường Tư Kỳ méo mặt than thầm rồi cũng đành lầm lũi đi xuống cuối hàng.
Cũng may tiệm này xếp hàng nhanh hơn tiệm cơm nắm, rất nhanh đã tới lượt Đường Tư Kỳ rồi.
Chẳng cần nhìn Menu, Đường Tư Kỳ rành rọt gọi một phần thêm tôm, thêm thịt, thêm trứng, tóm lại là có cái gì đều thêm tất.
Giá cả tuy hơi đắt, hơn mười đồng lận, nhưng đắt xắt ra miếng, hương vị hoàn toàn xứng đáng với giá thành.
Bánh có hình tròn giống cái bóng đèn nên được gọi là Bánh bóng đèn. Trong nhân có thịt băm và củ cải bào sợi. Đường Tư Kỳ cực thích ăn củ cải, nếu họ làm riêng một loại nhân củ cải thì chắc chắn cô sẽ là người ủng hộ đầu tiên.
Bánh được chiên vàng đều hai mặt, vỏ bánh mỏng giòn rụm, khi cắn vào sẽ nghe được tiếng “rôm rốp”.
Tuy nói ăn nhiều đồ chiên rán không tốt cho sức khoẻ nhưng không thể phủ nhận đồ chiên luôn có một hương vị hấp dẫn, khó có thể chối từ.
Một cái bánh khá to, Đường Tư Kỳ không thể xử lý hết ngay vì trước đó cô mới vừa ăn một phần cơm nắm xong. Bỏ tạm nửa cái còn lại vào túi, Đường Tư Kỳ rút điện thoại ra Check-in
[ CẢNH BÁO !!! Hệ thống tiến hành đo lường và phát hiện người chơi đã nạp quá nhiều calories trong một khoảng thời gian ngắn. Nghi ngờ có gian lận vậy nên hệ thống tạm dừng Check-in quán ăn ra khỏi hạng mục Daily Check-in. 24 giờ sau sẽ khôi phục lại như cũ.]
What the…Đường Tư Kỳ há hốc miệng ngỡ ngàng, lại cái gì nữa đây ???
Sao tự nhiên lại gạt Check-in quán ăn ra khỏi nhiệm vụ hàng ngày. Cái này không được, cái kia không được, hở ra là bị cấm, bị hạn chế, rốt cuộc muốn cô phải sống thế nào đây???
Hiện giờ trong Bảo khố mới có 1327 đồng vàng, tuy rằng có thể đổi cua hoàng đế nhưng cô muốn máy tính trước cơ! Cái đó cấp thiết hơn!
Nếu không được ăn thì chỉ còn chơi thôi. Nhưng mà quanh Ôn Châu làm gì có chỗ nào chơi nhỉ?!
===
Chú thích:
Mù tạt là một loại rau muối chua phổ biến, xuất hiện lần đầu tiên vào thời nhà Tống. Nó xuất phát từ Phúc Châu (Trùng Khánh, Tứ Xuyên) sau đó lan rộng ra các tỉnh khác. Hương vị của nó là sự kết hợp của cay, chua và mặn, trong khi mùi hương lại tương tự như dưa cải bắp trộn với tương ớt nóng. Vỏ giòn, ruột mềm gần giống với dưa chuột.