Đường Duệ Thanh hết hồn: “Hả? Cái gì? Cua hoàng đế? Cái đó đắt lắm…”
Đường Tư Kỳ cười hì hì: “Không đắt, con có đủ tiền mà, con vừa nhận được một đơn lớn xong, hôm nay để con chủ chi.”
Đường Duệ Thanh nhíu mày: “Có tiền cũng không được hoang phí…Cua hoàng đế đắt đấy…vài trăm cũng chưa chắc đã mua được, phỏng chừng phải hơn ngàn mất. Thôi về đây, ba mua mấy món ngon nấu cho mà ăn. Chứ mày tiêu hoang thế thì chết con ạ…”
Thấy ba sắp sửa bật chế độ cằn nhằn, Đường Tư Kỳ vội cắt ngang: “Được rồi, ba không cần để tâm vấn đề giá cả, con nói con mua được là mua được mà. Thôi quyết định tối nay ba con mình nhậu cua hoàng đế, giờ ba chỉ cần nghĩ xem chế biến kiểu gì cho ngon thôi. Thế nhé ba, tí con về. Bye bye ba yêu.”
Cúp điện thoại, Đường Duệ Thanh tiếp tục lựa rau nhưng nghĩ thế nào liền đứng dậy, nói với bà bán hàng: “Thôi tôi không mua nữa.”
“Sao vậy, rau tươi thế này không mua thì mua cái gì?”
“Con gái tôi mới gọi báo tối nay nó mua cua hoàng đế. Tôi phải nghĩ xem nấu món gì thì hợp đây…Haizzz, bọn trẻ bây giờ hoang phí quá, chả biết tiếc tiền gì cả…” lời phàn nàn mang theo niềm tự hào nhưng cũng ẩn chứa cả sự lo lắng của người cha dành cho con gái.
Bà bán hàng cũng sửng sốt không kém: “Ối trời, cua hoàng đế cơ à? Nghe bảo cái món đấy bổ mà đắt tiền lắm. Con gái chú có hiếu thật đấy. Hải sản ngon nhất là cứ hấp thôi, đơn giản nhưng giữ được độ ngọt. Chú không cần mua thêm cái gì nữa đâu, mình nó là đủ ngon rồi.”
Đường Duệ Thanh gật đầu chào rồi đi vòng qua khu chợ rau, sang khu đồ khô mua mỗi bình rượu sau đó đi bộ về nhà mình. Ăn hải sản thì phải uống kèm vài ly Bạch Tửu (1) cho ấm bụng.
Còn về phần Đường Tư Kỳ, sau khi tạm biệt thằng nhóc dán màn hình, cô lập tức bắt xe về thẳng siêu thị gần nhà. Vừa hay địa điểm này cũng nằm trong danh sách được chấp nhận trao đổi của hệ thống.
Vốn còn lo lắng nơi đây không bán cua hoàng đế, nào ngờ vào trong rồi mới biết chẳng những có mà có hẳn loại tươi sống, giãy đành đạch.
Đường Tư Kỳ tiến thẳng tới khu vực thuỷ hải sản. Nhìn con cua to bự chảng bơi tới bơi lui trong hồ, Đường Tư Kỳ bất giác cảm thấy hơi sợ.
Người phụ trách quầy hàng lên tiếng giới thiệu: “Cua mới về hôm nay đấy con gái, thấy chưa, thấy nó bơi khoẻ chưa. Tuy loại này hơi đắt chút nhưng đáng đồng tiền bát gạo lắm.”
Đường Tư Kỳ hỏi: “Cua này làm món gì thì ngon cô nhỉ?”
“Ôi đã là cua hoàng đế thì làm món nào cũng ngon, nhưng ngon nhất vẫn cứ là hấp, có thể giữ trọn được vị ngon ngọt của thịt cua”, thoáng thấy bộ dạng do dự của khách hàng, người phụ trách liền đổi sách lược: “Hay là con gái mua tôm đi, tôm hôm nay cũng tươi lắm. Đang có chương trình siêu khuyến mãi đấy, chỉ bốn mươi đồng một cân thôi.”
Đúng là Đường Tư Kỳ đang do dự, nhưng không phải vì vấn đề giá cả mà là vì kích cỡ khổng lồ của con cua.
Tại chưa được ăn bao giờ nên Đường Tư Kỳ chẳng áng chừng nổi loại 2,5kg hình dạng ra sao.
Nào ngờ đến đây mới biết no to vật vã, thành ra Đường Tư Kỳ lại đâm lo, chẳng biết anh Đường đại ca có xử lý nổi không đây.
Thấy cô khách cứ đứng đực ra chẳng nói chẳng rằng, người phụ trách toan bỏ đi tiếp khách khác thì Đường Tư Kỳ đột nhiên cất lời: “Chọn giúp cháu một con 2,5 kí lô với. Đúng 2,5 kí, không hơn không kém cô nhé.”
Người phụ trách tức khắc quay đầu, trợn tròn mắt sửng sốt: “2,5 kí là phải 1800 đồng lận đấy?”
Đường Tư Kỳ thản nhiên gật đầu: “Vâng, cháu mua loại 2,5 kí, cô cứ cân giúp cháu đi. À, nhưng mà cô giúp cháu đóng gói cho gọn gọn chút nhé, chứ cháu sợ cháu không xách được về nhà mất.”
Khách chịu mua hàng, đương nhiên người phụ trách tươi cười niềm nở ngay: “Chuyện đó đơn giản thôi, con gái cứ yên tâm, cô sẽ đóng gói cẩn thận cho con.”
Nhanh thoăn thoắt, người phụ trách vớt lên một con cua có trọng lượng vừa đúng 2,5 kí. Sau khi đặt lên bàn cân và in giá tiền, cô ấy cẩn thận lấy dây chun buộc chắc hai cái càng, rồi đặt cua vào thùng xốp, cuối cùng còn chèn thêm hai túi đá để đảm bảo về tới nhà vẫn tươi sống.
“Tranh thủ ăn ngay nha con gái, chứ cua chết rồi là không còn ngon nữa đâu.”
Đường Tư Kỳ nhoẻn miệng cười: “Dạ vâng, cháu cám ơn ạ.”
Và thế là Đường Tư Kỳ đã thoả mơ ước, xách được cua hoàng đế về nhà.
Đường Duệ Thanh về sớm hơn, lúc này đang bồn chồn đi qua đi lại trong phòng khách. Xem trên TV, nghe báo đài thì nhiều chứ trước giờ chú đã được ăn cua hoàng đế đâu, nói chi tới việc chế biến. Đâm ra chú khá hoang mang và lo lắng.
Nào ngờ lúc nhìn thấy con cua mà Đường Tư Kỳ xách về, chú càng lo tợn
“Trời đất ơi…to thế này nồi nào nhét vừa…nhà mình không có nồi to rồi con, làm thế nào bây giờ?”
Hai cha con ngẩn tò te nhìn nhau, nhất thời không biết nên làm sao cho ổn.
Khó khăn nghĩ tới anh em, Đường Duệ Thanh liền lấy máy gọi cho cha Từ Thiên Ngưng.
“Lão Từ ăn cơm chưa? Nếu chưa thì đừng nấu, xuống đây ăn chung với cha con tôi. Haiz da, giang hồ cấp cứu. Tối nay anh xuống nhà tôi ăn đi.”
Từ Hiến ngỡ ngàng: “Có chuyện gì vậy?”
Đường Duệ Thanh cũng đau hết cả đầu: “Còn chuyện gì ngoài con nhỏ Kỳ Kỳ nữa. Nó tự nhiên xách về một con cua hoàng đế những hơn hai ký lận, mà nhà chỉ có hai cha con, làm sao ăn hết. Với lại tôi chịu chết, không biết làm cái này, nên đành phải nhờ anh hướng dẫn giúp, tiện thể xuống đây ăn chung luôn cho vui.”
Từ Hiến sảng khoái đồng ý ngay: “Được được, cứ để đó, tôi xuống liền.”
Khi Từ Hiến xuống tới nơi, đập vào mắt chính là hình ảnh hai cha con Đường Tư Kỳ chắp tay sau lưng đứng nhìn con cua hoàng đế với bộ dạng không thể bất lực hơn.
Ngay lập tức, Từ Hiến mặc tạp dề rồi bắt đầu chỉ huy
“Tư Kỳ, con xuống lầu mua giúp chú bọc miến, nhớ lấy hiệu Long Khẩu nhá.”
“Còn lão Đường thì đặt nồi cơm đi. À nhà còn tương đậu không? Cả tương ớt, rượu nấu ăn…hả, sao cái gì cũng thiếu thế? Thôi anh cầm chìa khoá lên nhà tôi bưng cả tủ gia vị xuống đây.”
Phân chia công việc cho hai trợ lý xong xuôi, Từ Hiến bắt đầu xử lý con cua. Đầu tiên, chú tỉ mỉ rửa sạch cua dưới vòi nước, dùng bàn chải chà thân trước thân sau, càng to càng nhỏ. Lặp lại quá trình đó ba lần để đảm bảo sạch hết đất cát.
Kế tiếp, chú chặt rời càng cua, tách mình cua ra làm đôi, gạt toàn bộ phần gạch vào một cái bát trộn chung với trứng rồi bỏ vào nồi hấp cách thuỷ.
Tách thịt ở phần càng mang đi hấp miến tỏi.
Còn phần mình cua, cũng là phần quan trọng nhất được ưu tiên làm món cua sốt cay.
Một con cua hoàng đế chia thành ba món. Thứ nhất là tăng độ phong phú, đỡ nhàm chán. Thứ hai là có thể thử nghiệm nhiều cách chế biến khác nhau. Nhưng cái chính vẫn là vì con cua quá to, không nồi nào nhét vừa, đâm ra đành phải xẻ nhỏ cho dễ nấu nướng.
Đường Tư Kỳ mua miến về liền sốt sắng giúp đỡ bóc tỏi.
Thấy vậy, Đường Duệ Thanh ngạc nhiên vô cùng: “Ái chà, tiến bộ quá nhỉ, mới lên Thượng Hải không bao lâu mà đã biết bóc tỏi giỏi thế này cơ à?”
Đường Từ Kỳ cười hì hì: “Con với nhóc Tuấn Bảo cùng học đấy.”
Nghe tới tên cháu ngoại, Từ Hiến trầm mặc hẳn. Chú không quay đầu, giả bộ hỏi bâng quơ: “Tuấn Bảo có khoẻ không?”
Bậc làm cha làm mẹ, nào có ai đành lòng nhìn con cái sống trong cảnh khổ sở, vất vả. Cô chú mắng nó, trách nó tất cả cũng là vì xót con, cảm thấy bất công cho con.
Làm mẹ đơn thân chưa bao giờ là việc dễ dàng. Ấy vậy mà nó còn tuyên bố không nhận một đồng chu cấp từ chồng cũ. Thử hỏi như thế có đáng giận không cơ chứ?!
Không ngờ bề ngoài nó nhu nhược yếu đuối mà bản tính lại cứng đầu cứng cổ tới vậy. Một khi đã quyết thì sáu trâu ghì lại cũng không suy chuyển.
Thực lòng, chú dì rất nhớ con gái và cháu ngoại. Nhưng để xuống nước làm hoà trước thì chú chưa hề nghĩ tới.
Hôm nay nhân tiện Đường Tư Kỳ về quê, cũng biết con bé sống chung và có quan hệ thân thiết với Thiên Ngưng nhà mình, thế cho nên chú không nhịn được bèn dò hỏi tính hình của con gái cùng cháu ngoại.
===
Chú thích:
(1)Bạch Tửu hay còn gọi là Thiêu Tửu là một trong những loại rượu nổi tiếng của Trung Quốc. Đây là rượu khá nặng với nồng độ cao, với khoảng 80 - 120 Proof tương đương 40-60% thể tích rượu.