Mục lục
Chu Du Cùng Hệ Thống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cúp điện thoại, Đường Tư Kỳ chán nản nằm vật ra giường, không biết giải quyết bài toán hóc búa này thế nào đây.

Đã năm ngày liên tiếp cô đứng hạng nhất trên bảng thành tích. Chỉ cần kiên trì thêm hai ngày nữa thôi là thành công rồi.

Nhìn danh sách cao lương mỹ vị mà cô khóc không thành tiếng. Toàn mấy món nổi tiếng của các khách sạn năm sao thôi. Này thì xôi xoài, này thì xôi sầu riêng…những món mà ngày thường đến mơ cũng chẳng dám, ấy vậy mà hôm nay treo biển có 10 đồng vàng.

Chỉ 10 đồng vàng thôi đấy, vậy mà chỉ có thể ngắm không thể đổi.

Nếu hôm nay thất bại, chẳng phải công sức năm ngày qua đổ sông đổ biển hết sao? Lần sau gặp lại bánh ngọt rồi thì kem Haagen-Dazs cũng chỉ ngậm ngùi gạt nước mắt lướt qua hay sao?

Không được, Đường Tư Kỳ ngồi bật dậy, siết chặt tay tỏ thái độ quyết tâm. Nhất định không thể bỏ cuộc giữa chừng!

Đúng lúc này Từ Thiên Ngưng gọi cô ăn cơm. Đường Tư Kỳ lập tức phóng ra, và ù vài bát rồi chuẩn bị xỏ giày đi chạy.

Thấy vậy, Lạc Tuấn Bảo tò mò hỏi: “Đường Tư Kỳ, muộn vậy rồi mà dì còn định đi đâu à?”

Đường Tư Kỳ gật qua loa: “Ừ!”

Lạc Tuấn Bảo càng tò mò tợn: “Hôm nay định đi chơi ở đâu thế?”

Thằng bé càng hỏi thì Đường Tư Kỳ càng muốn khóc: “Được đi chơi đã sướng đằng này là đi chạy bộ cho đủ số bước chân. Nếu không thì thua đứt đuôi mất!”

Lạc Tuấn Bảo ôm đầu than trời: “Ôi…thế thì mau đi thôi, người ta sắp về đi ngủ rồi mà bên này mới bắt đầu đua!”

Trước khi ra khỏi cửa, Đường Tư Kỳ mở điện thoại kiểm tra lần cuối. OMG, hai mươi tư ngàn bước, ba thật sự muốn chặn đường sống của mình hay sao?!

Để tránh cho ba nhất thời giận dỗi muốn thi đua tới cùng, Đường Tư Kỳ dứt khoát ngắt kết nối mạng, đút điện thoại vào túi quần rồi cắm đầu cắm cổ chạy.

Một tiếng rưỡi sau, số bước chân vừa đạt hai mươi ngàn bước. Đường Tư Kỳ giảm tốc độ, vừa chống hông vừa phì phò thở dốc…

Mệt chết mất…

Nhưng cô vẫn không dám dừng lại mà tiếp tục đi thêm tám ngàn bước nữa mới quay về nhà.

May quá, thành công trụ vững ngôi vị đầu bảng. Đường đại ca vẫn xếp ngay sau với hai mươi tư ngàn bước.

Đường Tư Kỳ đặt đồng hồ báo thức rồi nằm vật ra giường, chưa đầy một giây đã ngáy khò khò~

Sáng hôm sau, đang say giấc nồng thì báo thức reo inh ỏi. Đường Tư Kỳ uể oải ấn tắt, đang định lật người ngủ tiếp thì chợt nhớ tới cái hẹn đi ăn thịt dê với Nhạc Khả Khả.

Sau một hồi đau khổ giằng co, cuối cùng Đường Tư Kỳ cũng thành công rời giường trước sáu giờ sáng.

Cô vừa thất thểu chải răng vừa suy nghĩ về nhân sinh. Thật sự Đường Tư Kỳ cô cũng có ngày này sao, tối qua mới hùng hục đi bộ hơn hai mươi tám ngàn bước ấy vậy mà nay chưa sáu giờ đã lóp ngóp bò dậy đi ăn sáng. Thật là vi diệu, không thể tin được!

Còn nhờ trước đây không lâu cô vẫn tung hoành trong chuỗi ngày ngủ ngày cày đêm. 3 giờ sáng vẫn nằm xem hoạt hình cười hô hố và hôm sau mặt trời chưa chính ngọ thì chưa chịu rời giường.

Thế mà giờ đây…ai bắt tội bắt nợ mà phải khổ vậy hả Đường Tư Kỳ?!

Đường Tư Kỳ cộc cằn đánh răng súc miệng. Nhưng cuối cùng vì miếng thịt dê vẫn phải lết xác ra đường.

Thật ra cô rất tò mò cái món ăn được Nhạc Khả Khả tâng bốc lên tận mây xanh ấy đến tột cùng là có hương vị gì. Có thật là thần thánh tới vậy không.

Trời tờ mò sáng, ngay cả nhóc Tuấn Bảo vẫn chưa ngủ dậy, Đường Tư Kỳ phải rón ra rón rén đi như ăn trộm, nhưng khi xuống đến dưới lầu đã thấy Nhạc Khả Khả cười toe toét đứng đó tự bao giờ rồi.

“Chị, em nè. Em đang chuẩn bị gọi điện thoại cho chị đây. Cứ tưởng chị không dậy nổi chứ.”

Đường Tư Kỳ cười mà như mếu: “Dậy nổi chứ. Giờ mình đi gì qua đó em?”

“Đi taxi…” Nhạc Khả Khả đáp tỉnh bơ nhưng Đường Tư Kỳ lại buốt hết cả ruột.

Cũng may Phố Đông không quá xa, hai người chia đôi cũng không tới nỗi nào.

Đường Tư Kỳ tự an ủi bản thân rồi yên tâm leo lên xe.

Nhưng cô đã nhầm rồi, cô trơ mắt nhìn bảng tính tiền tăng từ 30 rồi 40 rồi 50 đồng.

Đường Tư Kỳ bắt đầu hoảng: “Sao…sao vẫn chưa tới nữa?”

Nhạc Khả Khả xấu hổ sờ mũi: “Hì…em cũng chưa tới đó bao giờ…”

Chú tài xế nói vọng ra sau: “Sắp tới rồi!”

Nhưng cái sắp ấy nghe chừng hơi lâu thì phải. Khi đồng hồ tính tiền nhảy lên con số 70 thì xe mới chịu dừng bánh.

Đường Tư Kỳ nhăn mặt: “Chẳng phải em bảo ở Phố Đông hay sao? Tại sao lại tới tận đây?”

Nhạc Khả Khả chột dạ gãi đầu: “Hôm qua em nói nhầm. Tiệm nằm ở khu Mẫn Hàng…”

Đi thì cũng đã đi rồi, tiền cũng trả rồi, Đường Tư Kỳ đâu thể nói được gì nữa. Cô nhìn quanh rồi hỏi: “Thế rốt cuộc chỗ này đã đúng chưa?”

Nhạc Khả Khả gật lấy gật để: “Đúng rồi chị, ở ngay phía trước kia thôi.”

Hai chị em đi Theo định vị liền trông thấy một cửa tiệm bu đen bu đỏ. Lúc này hãn còn quá sớm, hàng quán vẫn đóng cửa im lìm thế mà tiệm này đã chật cứng khách ngồi, không còn một chỗ trống. Đáng sợ thật!

“Wow chị thấy chưa, đông khách như vậy nhất định là ngon lắm đây”, Nhạc Khả Khả nhảy cẫng lên, hai mắt sáng quắc như đèn pha ô-tô.

Đường Tư Kỳ cũng quan sát xung quanh. Công nhận là rất đông khách nhưng vẫn kém hơn trong tưởng tượng của cô.

Chứ chẳng lẽ hành xác dậy rõ sớm, rồi tốn một mớ tiền xe tới đây để tìm không khí tịch mịch à?!

Mang Theo tâm trạng tò mò, Đường Tư Kỳ tiến vào tiệm.

Mặc dù đông khách nhưng ông chủ rất nhiệt tình: “Hai cô gái xinh đẹp muốn ăn gì nào?”

Nhạc Khả Khả nhanh tay lẹ mắt tìm được hai chỗ trống trong góc rồi hào hứng gọi món: “Ông chủ, cho chúng cháu một phần thịt lớn và hai tô canh lòng dê.”

Ông chủ ghi giấy rồi niềm nở hỏi thêm: “Chỗ chúng tôi có món mì trộn mỡ hành cũng ngon lắm, hai cháu có muốn nếm thử không?”

Nhạc Khả Khả nhìn Đường Tư Kỳ hỏi ý kiến. Đường Tư Kỳ nhìn quanh một vòng, phát hiện miệng người nào cũng loang loáng mỡ hành, có vẻ món đó cũng được ưa chuộng ra phết thế nên cô liền gật gật đầu.

Bắt được sự đồng ý của cô chị, Nhạc Khả Khả hồ hởi gọi ngay: “Thế cho chúng cháu một tô ăn thử trước, nếu ngon sẽ gọi thêm.”

“Được, có ngay có ngay” ông chủ lia con dao sáng loáng, từng miếng thịt dê đều tăm tắp được cắt ra.

Sau khi đồ ăn được bưng lên, Đường Tư Kỳ có chút ngoài ý muốn. Hoá ra tiệm này phục vụ thịt dê luộc. Trước nay cô chưa từng ăn thịt dê chế biến theo kiểu này bao giờ, để thử xem hương vị thế nào…

Nhưng mà gia vị nhìn có vẻ đơn giản quá nhỉ, chỉ có hành và nước tương.

Đường Tư Kỳ đem theo nghi hoặc gắp một miếng thịt, chấm đẫm nước tương rồi bỏ vào miệng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK