Mục lục
Chu Du Cùng Hệ Thống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Dạ gần đây con cũng ổn, nhận được vài đơn tranh nên dư dả hơn trước đây một chút” Đường Tư Kỳ cười hì hì. Tất nhiên cô sẽ không nói thật chuyện mình bị trói buộc vào một hệ thống, bị bắt đi ăn đi chơi và được cho tiền xài.

“Dù có vậy thì cũng không được tiêu pha phung phí, cái máy rửa bát này nhiều tiền quá, tương đương với một tháng lương. Con mới bắt đầu kiếm được đồng tiền thì phải biết tiết kiệm lên, phòng những trường hợp bất trắc. Hơn nữa, ba thấy cái nghề vẽ tranh này không ổn định chút nào, bấp ba bấp bênh. Nếu làm giáo viên hoặc nhân viên văn phòng thì khác…”

Đường Duệ Thanh luôn biết con gái không thích nói tới chuyện công việc nhưng mỗi lần hai ba con ngồi xuống là chú lại bất tri bất giác vòng tới cái chủ đề này lúc nào chẳng hay.

Quả nhiên, vừa nghe đến đây, Đường Tư Kỳ tức thì tỏ ra mất kiên nhẫn: “Được rồi ba à, không nói tới chuyện này nữa. Con sẽ không đi thi công chức, càng không đi làm giáo viên bởi vì công việc đó không hợp với con. Thôi con có việc rồi, giờ con phải đi ra ngoài. Ba ở nhà ngâm cứu người tình mới của ba đi, nếu có chỗ nào không hiểu có thể gọi theo số hotline nhờ trợ giúp.”

Về nhà chưa bao lâu đã đòi đi, Đường Duệ Thanh trừng mắt mắng: “Sắp tới giờ cơm rồi còn định lang thang đi đâu?”

“Con không ăn cơm nhà đâu, con đi ăn mì lòng heo cơ, con thèm lắm” Đường Tư Kỳ chỉ để lại một câu rồi ba chân bốn cẳng phóng vèo ra cửa.

Đường Duệ Thanh mặt đỏ bừng bừng, giận dỗi đuổi: “Đi đi, muốn đi đâu thì đi, tao cũng chả rảnh nấu cơm cho mày.”

Tuy nói mạnh miệng vậy thôi chứ anh Đường đại ca cũng chẳng cưỡng nổi sức hấp dẫn của chiếc máy rửa bát. Con gái vừa đi khỏi là chú lập tức lao ra ban công, cẩn thận nghiên cứu món đồ yêu thích.

Đây là thứ mà chú đã ao ước từ lâu lắm rồi, chẳng qua cứ lần lữa không dám quyết định. Một là vì vấn đề tài chính, hai là vì bà xã đại nhân tạo áp lực quá. Hễ mỗi lần nhắc tới là bà ấy lại nổi đoá lên: “Ông mua cái đó về làm gì? Bình thường ở nhà ông có công lên việc xuống gì đâu. Chỉ có rửa mấy cái bát mà cũng bày đặt đòi mua máy với chẳng móc. Đây là mệt hay lười? Nếu không ông nấu cơm giặt đồ làm việc nhà đi, để tôi rửa bát cho.”

Thế nên chú nào dám trái lệnh bà xã đại nhân, nếu không chắc chú và cái máy bị tống cổ ra đường mất.

Nhưng đằng này thì khác, là con gái rượu mua tặng, chắc chắn bà ấy sẽ chẳng thể nói được gì.

Ngắm nghía cái máy mới kính cong, Đường Duệ Thanh không nén nổi vui sướng cùng tự hào. Chú lập tức rút di động, gọi điện thoại khoe khoang với ông bạn thân

“Ừ, về rồi, vác cả một cái máy rửa bát to đùng về đây này. Gớm, hiện đại quá, tôi nhìn mà chẳng biết dùng. Anh nói xem, cái bọn trẻ thật đúng là, chẳng biết quý trọng đồng tiền gì cả, có tiền là cứ tiêu bạt mạng. Thế này không phải lãng phí thì là gì? Còn nữa, chỉ hai vợ chồng già ở với nhau, ăn uống đơn giản, mỗi bữa chỉ có vài cái bát, vài cái đĩa, rửa ù tí là xong, cần chi máy móc cho phức tạp. Nhưng nó lại nói ba cho cả nồi niêu xoong chảo vào máy. Anh bảo thế nó có ngang không cơ chứ. Chẳng chịu bàn bạc hay hỏi ý kiến ai, con với chả cái.”

…….

Chẳng biết ông ba đang khoác lác điên đảo ở nhà, Đường Tư Kỳ hồn nhiên đi tới quán ruột, thưởng thức tô mỳ lòng heo yêu thích mà cô đã nhớ nhung bấy lâu nay.

Mỳ lòng heo là món ăn vặt trứ danh ở Ôn Châu, Đường Tư Kỳ ăn từ nhỏ tới lớn thế nên dù có đi đến nơi đâu, thưởng thức bao nhiêu mỹ vị trần gian thì hương vị quê hương vẫn luôn in đậm trong trái tim, mãi mãi không thể nào quên.

Lại nói tiếp, hình thức của nó bình thường vô cùng, phía dưới là một vắt mỳ, bên trên có vài miếng tiết cùng lòng heo, rắc thêm ít hành tây nữa là xong. Đơn giản đến không thể đơn giản hơn.

Nhưng điểm nhấn nằm ở hương vị, phải nói là độc nhất vô nhị, hiếm có khó tìm.

Một ngụm nước lèo xuống bụng, Đường Tư Kỳ cảm giác cả người bồng bềnh như trên mây.

Từng miếng tiết heo núng nính như thạch, không bị rỗ xốp, mềm mịn, chín đều.

Còn về phần lòng heo, rất nhiều người không dám ăn vì sợ bộ phận này dơ, nhưng riêng ăn ở đây thì đảm bảo an toàn tuyệt đối, họ làm rất kỹ và sạch, không hề có chút mùi tanh hôi nào. Lòng heo trắng phau, giòn sần sật, nhai liên tục không muốn ngừng.

Ăn một miếng lòng, xắn miếng tiết rồi húp thêm chút nước lèo đậm đà. Ôi ngon mất hồn là có thật!

Không những vậy, giá cả ở đây cũng rẻ hơn trên Thượng Hải nhiều. Một tô to ứ hự mà chỉ có mười đồng, quá là hạt dẻ luôn.

Đường Tư Kỳ vớt hết cái, uống cạn nước mới chịu đứng dậy trả tiền.

Đúng là đồ ăn ngon làm tinh thần sảng khoái hơn hẳn. Ngay cả chút khó chịu nho nhỏ với ba ban nãy cũng nhanh chóng tan thành mây khói.

Kỳ thật quyết định về nhà là Đường Tư Kỳ đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi. Cũng may ba còn hiền chán, chứ mẹ thì…đừng nói gấp ba, kể cả có cho gấp năm đồng vàng cô cũng chẳng dám thò mặt về. Chắc bị chửi bay màu luôn quá!

Nhớ cái buổi hồng môn yến vào dịp Tết, lừa cô đi coi mắt một người đàn ông hoàn toàn xa lạ đã trở thành bóng ma tâm lý trong lòng Đường Tư Kỳ. Lần này nghe tin mẹ đi du lịch nên cô mới về đấy chứ. Bằng không thì còn lâu.

À đúng rồi, còn bảng thành tích vận động trên WeChat nữa. Đường Tư Kỳ vội mở ra kiểm tra rồi cười không ngậm được miệng.

Ngày thường sức chiến đấu của anh Đường đại ca hừng hực lắm, thế mà hôm nay chưa được hai mươi ngàn bước đã ngừng rồi. Phỏng chừng giờ đang ở nhà đeo kính lão học cách sử dụng máy rửa bát đây mà.

Quên nữa, còn nhiệm vụ Check-in. Đường Tư Kỳ nhanh chóng chuyển sang app “Lữ Hành”.

[ Chúc mừng người chơi đã thành công Check-in “Tiệm mì lòng heo”. Xếp hạng: A. Khen thưởng: +24 giờ sinh mệnh, +300 đồng vàng ( đã sử dụng ưu đãi nhân ba). Bảo khố: 427 đồng vàng. Thọ mệnh: 133 giờ đồng hồ.]

Đường Tư Kỳ thong thả tản bộ trên con đường quen thuộc, bước chân hơi chậm chạp và ì ạch vì cái tội ăn no quá, đi nhanh sợ xóc hông.

Tuy nhiên hôm nay đã là ngày cuối cùng trong chuỗi bảy ngày vận động rồi, không thể thua ngay trước vạch đích được. Thế là Đường Tư Kỳ quyết định liều mạng, cắm đầu cắm cổ luồn lách khắp các phố to ngõ nhỏ những mong đi được càng nhiều bước càng tốt.

Ước chừng hai giờ đồng hồ sau, cuối cùng cô cũng leo lên được vị trí đầu bảng.

Rồi xong nhiệm vụ, giờ vòng về thôi. Thế nhưng trên đường về, Đường Tư Kỳ lại tiện tay mua thêm một chén canh cá viên nữa.

Kỳ thật tên gọi là như vậy nhưng hình dáng của nó dẹt, dài, nom giống miếng chả cá hơn.

Tiệm này đắt khách lắm, từ tám giờ tối cho tới rạng sáng hôm sau, lúc nào đi qua cũng thấy có khách xếp hàng chờ mua.

Lúc ngang qua đây, Đường Tư Kỳ cũng không biết là do đi nhiều tiêu hao năng lượng nên đói bụng hay chỉ đơn giản là thèm nữa. Nhưng lâu rồi mới gặp lại, ăn một chén cũng chả chết ai thế là cô tặc lưỡi xếp vào hàng.

Cũng may hôm nay không phải đợi quá lâu, đứng khoảng mười mấy phút là tới lượt Đường Tư Kỳ rồi.

Ngoài bán canh cá viên, tiệm còn có cả bánh cá chiên, thạch vảy cá (1) và thịt viên.

Tuy nhiên, Đường Tư Kỳ vẫn gọi canh cá viên, món nổi tiếng nhất của quán.

===

Chú thích:

(1)Thạch vảy cá là một món ăn nhẹ địa phương truyền thống ở Ôn Châu, Chiết Giang. Phần lớn nguyên liệu là vảy cá sủ vàng hoặc cá chồn, được đun sôi trong nước để tạo thành hỗn hợp loãng, rồi để nguội tự nhiên tạo thành "thạch". Sau đó, được cắt thành từng miếng hoặc dải nhỏ, cho xì dầu, giấm gạo, dầu mè, bột ngọt vào đảo đều cho vừa ăn. Nó có màu sắc trong như pha lê, hương vị thanh mát giúp sảng khoái và tỉnh táo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK