Lúc Từ Thiên Ngưng cùng Đường Tư Kỳ quay lại đã trông thấy Lạc Tuấn Bảo ngồi ăn nghiêm chỉnh trên chiếc bàn kê sát cửa kính. Bên ngoài nền trời xanh trong không chút gợn mây, báo hiệu một ngày nắng giòn đầy năng lượng. “Sao con lấy được?” Từ Thiên Ngưng vừa hỏi vừa đặt hai đĩa thức ăn xuống bàn. Một đĩa cho mình và một đĩa lấy cho con trai. Lạc Tuấn Bảo đung đưa hai chân, nở nụ cười đắc ý: “Có chú kia thấy con đáng yêu nên lấy giúp con.” Từ Thiên Ngưng bất đắc dĩ
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.