Mục lục
Chu Du Cùng Hệ Thống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Tư Kỳ trợn trắng mắt, trong tích tắc tức muốn lật bàn.

Vốn dĩ đang định ăn vội bát cơm rồi vào làm nốt bản thảo cho xong, ai dè nhiệm vụ bất thình lình rớt xuống đầu. Giờ biết tính sao đây?

Có thể gác nhiệm vụ sang một bên, hoàn thành bản thảo trước được không?

Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu thì hệ thống ngay lập tức gửi thông báo đến

[ Nhắc nhở người chơi, thọ mệnh của bạn chỉ còn lại 15 tiếng đồng hồ. Bỏ lỡ nhiệm vụ này sẽ không có nhiệm vụ tiếp theo, đồng nghĩa với việc bạn phải kết thúc sinh mệnh ngay tại đây. ]

Đường Tư Kỳ khóc ròng: “Được, tôi đi!”

Nhà cô ở khu Hoàng Phố, cách Dương Phố không quá xa nhưng lúc này đang là giờ tan tầm, kẹt xe muốn chết. Vả lại quanh năm suốt tháng cô chỉ ru rú trong nhà, hiếm khi ra ngoài nên không biết đường biết lối. Hoạ hoằn lắm nếu có phải đi đâu thì cô cũng chọn những địa phương quen thuộc, nhanh nhanh chóng chóng làm cho xong việc rồi về. Chứ cô sợ nhất là đến những nơi lạ hoắc lạ huơ, cái cảm giác lạ lẫm khiến cô bất an kinh khủng.

Liệu rằng trong ba giờ đồng hồ ngắn ngủi có thể tìm được tiệm mì Bà lão không đây?

Nhưng vì đây là chuyện sống còn nên Đường Tư Kỳ chẳng thể trì hoãn, đành phải nhắm mắt nhắm mũi lao ra cửa vậy.

Sắp đến giờ cơm mà cô em còn xách túi đi đâu thế kia, Từ Thiên Ngưng ngơ ngác gọi với theo: “Tư Kỳ, bữa tối nấu xong rồi, em không ăn à?”


“Em có việc gấp, không cần chừa cơm cho em đâu!” Đường Tư Kỳ chỉ kịp để lại một câu rồi phóng xuống cầu thang như một trận lốc xoáy.

Lạc Tuấn Bảo cầm ba cái bát, ba đôi đũa đứng trước cửa nhìn theo bóng dáng người dì kỳ quặc: “Mẹ, hôm nay Đường Tư Kỳ cứ quái quái sao ấy!”

Từ Thiên Ngưng phì cười: “Quá là quái thế nào?”

Lạc Tuấn Bảo hất hàm: “Dì ấy đi xuống lầu!”

Từ Thiên Ngưng xoa đầu con trai, cung cấp thêm tin tức giật gân: “Ngày hôm nay dì con xuống lầu cả thẩy hai lần. Lúc sáng đưa con đi học về, mẹ còn trông thấy dì ấy dọn dẹp ngoài hành lang cơ.”

Lạc Tuấn Bảo thoáng kinh hãi rồi nhíu mày đăm chiêu hệt ông cụ non.

Mười phút sau, Đường Tư Kỳ thở hồng hộc trước trạm tàu điện ngầm, nghệt mặt không xác định được phương hướng.

Thời gian cấp bách, cô buộc phải tìm một dì lao công để hỏi đường.

“Dương Phố á, gần lắm, đây này cô cứ đi theo bản đồ là được rồi. Ôi trời, cô không có bản đồ Baidu à?”

Nguyên bản di động của Đường Tư Kỳ có ứng dụng bản đồ nhưng vì cô tải nhiều trò chơi quá hết cả dung lượng máy mà bản đồ thì lại không dùng đến nên cô tiện tay xoá luôn.

Dì lao công giúp cô tải ứng dụng rồi còn tận tình hướng dẫn cách sử dụng nữa chứ

“Đây này, nhập địa chỉ vào đây xong rồi đi theo hướng mũi tên. Ngồi 5 trạm tàu điện ngầm, sau đó đi bộ thêm 500m nữa là tới.”

“Dạ dạ, cám ơn dì nhé”

Đường Tư Kỳ thuận lợi lên tàu điện ngầm. Di động liền rung lên

[ Chúc mừng bạn học được kỹ năng mới [ Đọc bản đồ ]. Khen thưởng: + 10 đồng vàng. Bảo khố: 10 đồng vàng. ]

Ảo diệu! Biết thêm kỹ năng mới mà cũng được thưởng đồng vàng, không tồi không tồi ha!

Đường Tư Kỳ phấn khởi ra mặt, ban sáng đổi 20 đồng vàng lấy một thùng cherry, giờ được thưởng 10 đồng vàng tức là nửa thùng cherry rồi. Coi bộ cũng được ra phết đấy chứ, cần tiếp tục phát huy thêm!

Thế là cô nàng bừng bừng khí thế lên đường. Ra khỏi trạm tàu điện ngầm, Đường Tư Kỳ theo chỉ dẫn đi tới đường Chu Đông, rồi tiếp tục hỏi thăm đến ngõ 255.

Một người đi đường vui vẻ chỉ dẫn: “Ngõ 255 ở ngay đằng trước kia kìa. Cô muốn tìm quán mì Bà Trần hả? Bà lão bày quán ở đây mấy chục năm rồi nhưng không hiểu vì lý do gì mà thời gian gần đây không thấy nữa. Ủa, cô không biết à?”

“Cái gì?” Đường Tư Kỳ tái mặt, gấp gáp hỏi: “Không thấy nữa? Là nghỉ bán hay chuyển quán sang chỗ khác?”

Người nọ nhún nhún vai: “Cái này thì tôi không rõ. Nhưng bà Trần rất nổi tiếng quanh khu này, hầu như mọi người ở đây đều ăn mì của bà mà lớn lên. Cô thử hỏi thăm thêm xem.”

Đường Tư Kỳ hốt hoảng, đã tìm đúng địa chỉ rồi nhưng lại không thấy người, vậy phải làm sao bây giờ?

Hay là hệ thống có nhầm lẫn gì chẳng?

Đường Tư Kỳ bối rối mở ứng dụng, nhấn vào Thanh Nhiệm Vụ

[ Check-in thất bại, người chơi phải làm đúng với yêu cầu đề ra.]

Ôi trời, không chơi trò gian dối được rồi, Đường Tư Kỳ nản lòng thoái chí, chẳng lẽ bó tay ở đây sao?


Đầu óc cô bắt đầu xoay chuyển, hay là nhảy qua nhiệm vụ này, biết đâu sáng mai lại có nhiệm vụ mới. Dù gì thọ mệnh vẫn còn mười mấy tiếng nữa. Về nhà lúc này cũng kịp hoàn thành bản vẽ trước nửa đêm.

Tính toán đâu ra đấy, Đường Tư Kỳ liền xoay người theo đường cũ trở về. Nhưng mới bước được hai bước, cô liền khựng lại. Đã ra đến đây rồi, chẳng lẽ lại bỏ cuộc thì phí công quá. Vả lại nhỡ chẳng may sáng mai không có nhiệm vụ mới thì sao, chịu chết à?

Ngày mai bộ anime (1) mà cô thích nhất sẽ phát sóng tập mới. Cô rất chờ mong và muốn biết diễn tiến kế tiếp như thế nào. Không được, ít nhất cũng phải sống qua ngày mai để xem nốt tập phim đã.

Đường Tư Kỳ lại quay đầu lại, tiếp tục công cuộc tìm kiếm tiệm mì. Nếu bà lão đã bày quán ở đây vài thập niên thì chắc chắn người dân sinh sống quanh đây sẽ quen biết bà. Giờ đi gõ cửa từng nhà hỏi thăm, biết đâu sẽ có thu hoạch bất ngờ.

Chỉ là…ban nãy hỏi đường đã khiến cô sượng cứng người rồi, giờ phải đến từng nhà…Mới nghĩ thôi mà tim đã đập thình thịch, mồ hôi túa ra ướt áo.

Một trạch nữ như cô bình thường rất ít tiếp xúc với người lạ, thậm chí trong tâm lý còn bài xích việc giao tiếp. Nếu không cần nói chắc chắn cô sẽ không mở miệng.

Nhưng tình huống bây giờ bắt buộc cô phải lựa chọn, một là hỏi, hai là chết!

Cuối cùng, Đường Tư Kỳ cắn chặt răng, cắm đầu tiến về phía trước.

“Xin hỏi chị có biết tiệm mì bà lão bình thường bán trong con hẻm này giờ đã dọn đi đâu không ạ?”

“Ồ, cô hỏi bà Trần bán mì hả, bà ấy nghỉ lâu rồi, còn chuyển đi đâu thì tôi không rõ.”

Cứ như vậy suốt hơn một tiếng đồng hồ, Đường Tư Kỳ đi hết từ nhà này đến nhà khác, lặp lại đúng một câu hỏi duy nhất và cũng chỉ nhận được những cái lắc đầu không biết.

May thay, đi tới cuối hẻm thì gặp được một người phụ nữ đầu cuốn lô bưng mâm bát từ trong nhà đi ra. Sau khi nghe Đường Tư Kỳ hỏi, cô ấy liền ngoái đầu vào trong, gọi lớn: “Mẹ ơi, có người hỏi dì Trần này.”

Lát sau, một bà lão tóc bạc phơ chầm chậm chống gậy bước ra, bà lão móm mém cười hiền: “Cháu gái, cháu tìm bà Trần có việc gì không?”

Đường Tư Kỳ hơi hốt hoảng, tay nắm chặt vạt áo, lí nha lí nhí đáp: “Cháu…cháu nghe nói mì ở quán đó rất ngon, lần theo địa chỉ tìm tới thì mới biết quán đã chuyển đi nơi khác…Xin hỏi bà có biết đã chuyển đi đâu không ạ?”

Bà lão khẽ gật đầu: “Biết, tại vì sức khoẻ của chồng bà ấy không được tốt nên bà Trần phải ở nhà chăm sóc bạn già. Gần đây bà ấy đã mở hàng bán buôn lại nhưng không ra chỗ cũ mà bày quán ngay gần nhà thôi. Nhà bà ấy nằm trong một con hẻm nhỏ trên đường Đôn Tân, ngay phía đối diện kia kìa. Cháu cứ đi thẳng qua đó từ từ tìm sẽ thấy.”

“Dạ vâng, cháu cảm ơn bà ạ”, Đường Tư Kỳ cúi đầu cảm ơn rồi đi theo hướng bà lão chỉ. Vừa đi vừa rút điện thoại ra kiểm tra. Bất ngờ thay, liền nhận được thông báo mới

[ Chúc mừng bạn đã khắc phục được chướng ngại tâm lý, sử dụng kỹ năng hỏi đường hơn 10 lần. Khen thưởng: +10 đồng vàng. Bảo khố: 20 đồng vàng]

===

Chú Thích

(1) Anime (アニメ) là một từ mượn trong tiếng Anh.  Đó là từ tiếng Anh: “Animation” nghĩa là “phim hoạt hình”. Nói cách khác “Anime” là các bộ phim hoạt hình của Nhật Bản được sản xuất từ các tác phẩm truyện tranh Manga. Hiện nay, Anime được cả thế giới biết đến rộng rãi và được rất nhiều bạn trẻ yêu thích. Anime cũng được công nhận là nét văn hóa đặc trưng của người Nhật Bản. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK