Lạc Tuấn Bảo cũng muốn hất lại nhưng khổ nỗi tay ngắn choằn, với thế nào cũng không tới. Cặp mông nhấp nha nhấp nhổm chực lộn nhào. Đường Tư Kỳ vừa cười vừa túm cổ nó nhấc lên: “Đi, biết quần bơi của mình để ở đâu không, dì đưa lên phòng thay đồ rồi xuống phục thù.” Nghe vậy, Lạc Tuấn Bảo lập tức chạy trước. Chân ướt lạch bà lạch bạch nhưng chạy rất hăng. Đường Tư Kỳ phải đuổi theo mới kịp. Hai dì cháu nhanh chóng thay đồ rồi phóng xuống, tốc độ nhanh hơn tên lửa. Xuống
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.