Khi Đường Tư Kỳ quay lại phòng mới biết Lạc Tuấn Bảo nào có ngủ trưa. Cu cậu lăn qua lộn lại như con khỉ trên giường, cái miệng hỏi tía lia không ngừng: “Mẹ, khi nào mình đi chơi tiếp hả mẹ?” “Thôi đừng làm phiền mẹ nữa, để mẹ nghỉ ngơi đi, xuống đây, dì dẫn con đi ngồi thuyền cho biết”, Đường Tư Kỳ vừa dứt lời là vớ lấy cốc nước lạnh trên bàn tu ừng ực một hơi cạn đáy. Công nhận khí hậu Thái Lan nắng nóng quá, mới ra đường có tí mà vã
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.