Sáng hôm sau, mới bốn giờ, trời hãn tối đen Đường Tư Kỳ đã bị bạn chung phòng đánh thức. Mặc dù buồn ngủ muốn chết nhưng biết hôm nay không thể rề rà nếu không là trễ mất, Đường Tư Kỳ mắt nhắm mắt mở lóp ngóp bò dậy. Thấy Trương Thiên Ý vẫn ngáy đều đều, Đường Tư Kỳ tiện tay với lên lay lay cô em. Trương Thiên Ý nửa tỉnh nửa mê, lầm bầm nói nhảm: “Thế hào…tử thuỷ…bất luận…nhật nguyệt…” Đường Tư Kỳ lè nhè: “Dậy đê Ý êiii, dậy đi xem kéo cờ kìaaa….” Rất tiếc, Đường
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.