“Cho nên…không gì là không thể giải quyết, một viên bạch tuộc không xong thì hai viên chắc chắn xong, phải không?” Đường Tư Kỳ đại khái luận ra ý tứ của thằng cháu. Lạc Tuấn Bảo tò mò hỏi: “Òooo…nhưng mà dì đang bị ăn rau hả?” “Ừ, lại còn là rau chân vịt.” “Vậy thì thảm rồi!” Lạc Tuấn Bảo chép miệng cảm khái. “Thôi, cám ơn cục cưng Tuấn Bảo nha, giờ dì phải cúp máy đây, tâm sự cùng con xong dì cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi.” Màn hình đã tối thui nhưng Đường Tư Kỳ vẫn ngồi thừ ra,
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.