Ngoài ra, bất kể là ai nói gì Bạch Hổ cũng sẽ không để vào tai.
Bởi vì cậu chỉ nguyện ý trung thành với một mình Chu Hàn.
“Tôi… tôi sẽ nói thật cho các người.” Bạch Khinh Ca bị ép buộc nên mới chịu nói ra.
Cô ta khóc nức nở, khó khăn nói: “Tôi không có Liệt Hỏa Đan, nhưng mà chị tôi, Bạch Như Ngọc có.”
“Các người không được làm gì tôi, nếu như tôi có chuyện gì, chị tôi nhất định sẽ không buông tha cho các người.”
Bạch Khinh Ca nói từng câu, từng chữ rất kiên định.
Chỉ có điều, hai mắt cô ta đã đỏ bừng, thậm chí còn sưng lên.
Rất rõ ràng, cô gái này sắp phát điên rồi. Dù sao thì cơ hội sống của cô ta bây giờ rất mong manh, chỉ cần một giây sơ sẩy thôi cũng đủ để Bạch Hổ bóp chết cô ta.
Vì thế Bạch Khinh Ca phải biết co biết duỗi đúng lúc, chỉ có như vậy thì mới có đường sống.
Cô ta vừa mới lừa được hai trăm triệu, nếu cứ chết như vậy làm sao có thể cam tâm?
Cuộc sống giàu sang phú quý cùng với bao nhiêu túi xách và giày hàng hiệu còn đang đợi cô ta. Bạch Khinh Ca bất chấp, dù thế nào đi chăng nữa cô ta cũng không thể chết, càng không thể chết một cách không rõ ràng.
“Chị cô?”
Chu Hàn thấy thế nói thẳng “Chị cô thì là cái thá gì?”
Anh không nể mặt chút nào, nói.
“Chị tôi có Liệt Hỏa Đan, các người cho tôi chút thời gian.” Bạch Khinh Ca giải thích.
“Để tôi gọi điện thoại bảo chị tôi đến đây, để chị ấy đưa Liệt Hỏa Đan cho các người là được chứ gì.”
Nói như thế nhưng trong lòng Bạch Khinh Ca lại không nghĩ vậy.
Cô ta định gọi Bạch Như Ngọc đến để mách tội bọn người Chu Hàn, sau đó chị cô ta sẽ xử lý các người bọn họ.
“Được, cho cô một cơ hội.” Chu Hàn nhìn về phía Bạch Hổ ra hiệu, để anh ta thả Bạch Khinh Ca ra.
Bạch Hổ lập tức làm theo.
Sau khi được buông ra, Bạch Khinh Ca hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất, cố gắng hít lấy không khí xung quanh. Bây giờ cô ta mới phát hiện, hóa ra không khí có thể thơm ngọt đến mức này.
“Các người đợi một chút, bây giờ tôi sẽ gọi cho chị đến đây.” Bạch Khinh Ca hít sâu thêm mấy hơi, sau khi khôi phục nhịp thở mới nói với Chu Hàn.
Nhìn dáng vẻ đó chẳng khác gì cô ta muốn gọi Bạch Như Ngọc đến để đối phó với đám người Chu Hàn.
Nhưng Chu Hàn lại không lo lắng chút nào về việc Bạch Khinh Ca định làm.
Nếu đối phương muốn làm ra chuyện gì đó, Chu Hàn anh không ngại dạy cô ta cách làm người.
Bạch Như Ngọc bắt máy rất nhanh, Bạch Khinh Ca giải thích sơ qua cho Bạch Như Ngọc sự việc, sau đó lập tức tắt điện thoại.
Bạch Như Ngọc đang ở khu biệt thự của Bạch gia, không xa biệt thự của Bạch Khinh Ca lắm.
“Các người đợi đó, chị tôi sẽ tới đây nhanh thôi.” Bạch Khinh Ca cười khinh miệt nhìn các người Chu Hàn, cô ta lập tức trở lại thái độ chảnh chọe, không coi ai ra gì.
Chu Hàn không nói gì, ánh mắt bình tĩnh như nước mùa thu.
Chưa đầy năm phút sau, ngoài cửa vang lên âm thanh của giày cao gót nện trên sàn nhà.
“Cộp cộp cộp…”
Bước chân rất thong thả, không nôn nóng chút nào. Nhìn tình huống này, có lẽ là Bạch Như Ngọc đến rồi.
Chu Hàn không cần quay lại nhìn, chỉ thông qua tiếng bước chân anh cũng suy đoán được.
Quả nhiên, Chu Hàn vừa mới nghĩ đến, Bạch Khinh Ca đã vui sướng reo lên: “Chị, cuối cùng chị cũng tới.”
Trong lúc nói cô ta còn chạy đến ôm chặt Bạch Như Ngọc.
Hai người cứ như thể một đôi chị em bị thất lạc lâu ngày, trong nháy mắt đột nhiên cảm thấy bầu không khí thân mật này có gì đó kì lạ.
“Có chuyện gì?”
Sau khi hỏi Bạch Khinh Ca một câu, cô ta liền nhìn về phía Chu Hàn.
Chu Hàn không thèm nhìn Bạch Như Ngọc, điệu bộ như người không liên quan.
“Chị, xảy ra chuyện lớn.” Bạch Khinh Ca vội vàng trả đũa, làm người xấu kể tội trước.
“Bọn em đang chơi rất vui vẻ, không ngờ các người này ở đâu chạy ra tắt nhạc, tắt cả đèn của bọn em.”
Vừa nói, cô ta vừa chỉ tay vào đám người Chu Hàn, đổi trắng thay đen nói: “Em mới nói bọn họ có mấy câu, thế mà bọn họ còn muốn ra tay với em.”
Dứt lời Bạch Khinh Ca ngẩng đầu lên, chỉ tay vào vết hằn trên cổ, đây là dấu vết Bạch Hổ để lại.
Cô ta hoàn toàn không đề cập đến chuyện hai trăm triệu cũng như Liệt Hỏa Đan kia, giả vờ đáng thương nói.
“Cô nói như vậy là có ý gì?” Tô Hàm không nhịn được, hỏi.
“Bạch tiểu thư, cô không đi làm diễn viên quả thực là đáng tiếc.”
Thanh Tú Tú chanh chua nói: “Với cái trình độ trà xanh này, cô hoàn toàn có khả năng nhận được giải Oscar luôn ấy chứ.”
Bạch Khinh Ca không thèm để ý đến việc Thanh Tú Tú châm chọc mình, ngoảnh mặt làm ngơ.
Cô ta cười lạnh: “Chó sủa phiền ghê, chú ý lời nói một chút.”
Thanh Tú Tú nghe xong những lời này liền tức giận: “Cô bảo ai là chó?”
Bạch Khinh Ca không khách khí nói: “Bảo cô đấy.”
Sau khi Bạch Như Ngọc đến, Bạch Khinh Ca không thèm kiêng nể gì nữa, giống như cả thế giới này là do cô ta quyết định vậy.
Thấy thái độ của Bạch Khinh Ca như vậy, Chu Hàn lười đi so đo.
Bây giờ anh chỉ quan tâm đến Liệt Hỏa Đan.
“Bạch Như Ngọc, đưa Liệt Hỏa Đan cho tôi.” Chu Hàn nói với Bạch Như Ngọc.
“Cái gì?” Giống như vừa nghe được chuyện buồn cười nhất trên thế giới, biểu cảm của Bạch Như Ngọc trở nên cực kỳ khoa trương.
Cô ta cười quyến rũ với Chu Hàn: “Anh dám đòi tôi Liệt Hỏa Đan?”
Rất rõ ràng, Bạch Như Ngọc tức giận rồi.
Phải biết rằng, ở Bạch gia, Liệt Hỏa Đan chính là thứ tượng trưng cho thân phận. Người bình thường chắc chắn không có cơ hội nhận được.
Còn người lần trước bán đấu giá Liệt Hỏa Đan là bởi vì đắc tội với người nhà Mộc gia, bị buộc phải bồi thường. Nếu không phải vậy thì tên kia cũng sẽ không đến mức bán đi Liệt Hỏa Đan.
“Tôi không muốn nói thêm một câu vô nghĩa nào nữa.” Chu Hàn lập tức cho đối phương thấy thái độ của mình đối với chuyện này.
Đồng thời, khí thế trên người cũng tỏa ra. Lúc này Chu Hàn đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn.
Anh vừa nói xong, Bạch Như Ngọc lập tức cười nhạo: “Ha ha, sợ là anh còn chưa tỉnh ngủ nên mới mộng du đến tìm tôi để đòi Liệt Hỏa Đan nhỉ?”
“Ôi trời, sao không im lặng ngủ mà lại nằm mơ đến mức này?”
Bạch Như Ngọc càng nói càng kích động, cô ta chỉ tay vào Chu Hàn, chửi ầm lên: “Anh thì tính là cái thá gì? Còn dám đòi tôi Liệt Hỏa Đan? Chẳng nhẽ anh muốn nhận lửa giận từ Bạch gia?”
Không phải người Bạch gia mà dám tùy tiện đi đòi Liệt Hỏa Đan của con cháu Bạch gia, việc này chẳng khác nào đang khiêu khích Bạch gia.
“Không đưa?” Chu Hàn cao giọng hỏi.
Đồng thời, khí thế trên người cũng tỏa ra bao phủ hết xung quanh.
Không chỉ các người bên Bạch Khinh Ca, đến cả nhóm Tô Hàm cũng cảm thấy hơi khó thở. Loại cảm giác áp lực này giống như có một ngọn núi đè ở trên đầu mọi người, làm cho việc hít thở của bọn họ trở nên khó khăn.