Mục lục
Đế Quốc Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Trường Não ở đầu kia điện thoại dừng lại một chút, rồi đổi chủ đề nói: “Thằng nhãi ranh ngu ngục, muốn chém muốn giết tùy cậu, muốn làm gì thì làm!”

Vừa nghe Đường Trường Não nói dứt khoát như thế, trong lòng Chu Hàn hơi giật mình. Anh thật không ngờ  Đường Trường Não sẽ thẳng thắn nói vậy, Chu Hàn vốn dĩ cho rằng Đường Trường Não sẽ không dễ dàng thỏa hiệp. Dù sao, nói gì đi nữa thì Đường Minh Minh cũng là con ruột của ông ta.

“Trước khi xử lí anh ta, tôi muốn thử xem cậu ta là dạng người gì.” Chu Hàn lạnh nhạt nói ra một câu.

Lời nói của anh khiến Đường Trường Não có hơi đoán không ra, hoàn toàn không rõ ý đồ.

“Chu nguyên soái, ý của ngài là sao?” Đường Trường Não trực tiếp hỏi ra nghi vấn của mình, cũng không muốn cùng Chu Hàn vòng vo.

“Bây giờ ông tới bệnh viện, nửa tiếng sau tôi sẽ cho người tới thu xếp.” Chu Hàn trầm ngâm một tiếng: ‘’ Ông chỉ cần làm theo là được những cái khác không nên hỏi nhiều.”

Đường Trường Não bên kia đầu dây hoàn toàn không hiểu được Chu Hàn rốt cuộc muốn chơi cái gì.

Lúc sau tuy ông ta hơi sửng sốt, cuối cùng một ngụm đáp ứng lại: “Được, nguyên soái ngài yên tâm.” Thấy Đường Trường Não coi như đã rõ, Chu Hàn cũng không nói thêm nửa lời,  anh thẳng thừng cúp máy.

Trong vòng chưa đầy nửa tiếng, Đường Trường Não một mình đi vào bệnh viện. Chỉ là đi theo Đường Trường Não còn có một người đàn ông trên đầu có vết sẹo.

Người đàn ông này đi đường nhìn không nhanh lắm, cũng không biết vì sao nó lại giống như súc địa thành thốn, khiến người ta nhìn không thấu. Vết sẹo trên đầu kia rất dữ tợn, giống như một con rết đang bò ở trển.

“Chu nguyên soái, tôi tới rồi.” Đường Trường Não bỗng nhiên lấy điện thoại di động ra gọi cho Chu Hàn.

Kết quả ông ta vừa dứt lời tịt điện thoại đã rơi xuống, người đàn ông mặt sẹo kia thình lình quay đầu lại. Đường Trường Não cả người ngẩn ra, hai người đối diện nhau trong chốc lát.

Người đàn ông mặt sẹo hướng về phía Đường Trường Não làm động tác “Suỵt” và một tư thế cắt cổ.Ý rất rõ ràng, chính là trần trụi đe dọa.

Nếu Đường Trường Não không phối hợp thì tên mặt sẹo này sẽ lập tức kết liễu ông.

Đường Trường Não đang muốn phát cáu, bỗng nhiên giọng Chu Hàn vang lên bảo ông ta không cần nghĩ nhiều.

Bỗng nhiên trong đầu vang lên âm thanh “ong ong” như phát hiện ra chuyện gì đó. Đường Trường Não cho rằng người mặt sẹo kia là Chu Hàn phái tới.

Ông ta lập tức cũng hướng về phía người mặt sẹo kia “Suỵt” một cái còn giơ lên tay, một bộ dạng ngoan ngoãn phối hợp.

Người mặt sẹo kia thấy Đường Trường Não biết điều, không khỏi hơi kinh ngạc. Mà hắn cũng không nghĩ nhiều, nếu Đường Trường Não phối hợp thì mọi chuyện xem như đã đâu vào đấy.

Rất nhanh, dưới sự uy hiếp của tên mặt sẹo, Bạch Như Ngọc bị đưa vào nhà xác. Dường như khi hai người cùng lúc tiến vào nhà xác thì một trong những thân vệ Vương lão đột nhiên tìm được Chu Hàn.

“Chu nguyên soái.” Người thân vệ kia  khóe miệng giương lên, cả người thoạt nhìn rất đắc ý.

Đối với  bộ dáng của đối phương,sắc mặt Chu Hàn vẫn bình tĩnh như cũ, trước sau như một không buồn không vui.

“Nếu Chu nguyên soái trầm mặc ít lời, Tôi đây sẽ mở lời trước.” tên mặt hình chữ điền cười tủm tỉm nói: “Giờ bạn của anh đang ở nhà xác.”

“Nếu anh không muốn người đó trở thành một thành viên trong đám thi thể kia thì ngoan ngoãn phối hợp hiểu chưa?”

Tên mặt hình chữ điền kiêu ngạo, lời trong lời ngoài đều uy hiếp Chu Hàn. Cơ mà Chu Hàn cũng không để hắn ta vào mắt.

Trong quan điểm của Chu Hàn, cái người mặt hình chữ điền này không khác gì tên hề cả, chỉ là thủ hạ bại tướng mà thôi.

Ngày hôm qua không chịu thua, hôm nay chơi mấy trò này.

Đối với hai chữ “Bạn bè” trong miệng mặt hình chữ điền này, Chu Hàn đã đoán được là Đường Trường Não.

Khả năng rất lớn chính là Đường Trường Não bị bắt.

Vốn Chu Hàn không muốn lãng phí thời gian với hạng người này, kỳ thật anh chỉ cần đánh tiếng với ông cụ Vương, chắc chắn trước hết ông cụ Vương sẽ ra mặt.

Chẳng qua, Chu Hàn cũng không muốn giao tiếp với ông cụ Vương.

Nguyên nhân rất đơn giản, ông cụ Vương mắt chó khoanh tay nhìn người thấp kém hơn.

Chu Hàn là người khiêm tốn, suy nghĩ của anh là mọi người đều bình đẳng. Cho nên, đương nhiên Chu Hàn cũng không quen tác phong của ông cụ Vương.

Cuối cùng ánh mắt Chu Hàn dừng trên mặt tên hình chữ điền một chốc, thuận tiện cùng hắn ta đi về phía nhà xác, rất nhanh thang máy di chuyển xuống tầng 2.

Mặt hình chữ điền và Chu Hàn tiến vào nhà xác, giờ phút này Đường Trường Não trong nhà xác đã bị mất đi khả năng cử động nằm trên mặt đất.

Ông ta kêu “Ô ô”, trong khi miệng đang bị nhét miếng vải màu trắng.

Phần còn lại của tấm vải nằm rải rác ở một bên trên mặt đất, nhìn khá chói mắt. Cũng phải biết rằng, tất cả các tấm vải trắng trong nhà xác đều dùng che thi thể. Nhưng bây giờ, lại nhét trong miệng Đường Trường Não.

Một màn này làm Chu Hàn phẫn nộ: “Khinh người quá đáng nhỉ?”

Ánh mắt Chu Hàn dừng trên người tên mặt sẹo, trong miệng lạnh lùng quát lớn một tiếng.

Không đợi giọng anh nói ra tên mặt hình chữ điền sau lưng đã gào lên: “Tên kiaaa, hôm nay chính là ngày chết của mi!”

Hắn ta đứng phía sau Chu Hàn kêu gào, rất giống bộ dáng chó cậy thế chủ.

Chu Hàn hai mắt hơi nheo lại, rồi đột ngột xoay người.

Hành động này tạo nên một luồng sát khí lập tức bao lấy mặt hình chữ điền. Làm hắn ta sợ tới mức ngẩn người, theo bản năng phun ra một câu: “Nhị ca cứu em!”

Theo sau một tiếng hô tên mặt sẹo giống như bóng đen lao về phía Chu Hàn. Hắn rút đất thành tấc, tốc độ nhanh đến kỳ lạ, liều mạng với Chu Hàn.

Chu Hàn có thể cảm nhận rõ ràng áp lực từ tên mặt sẹo tỏa ra, não cũng cùng lúc suy nghĩ.

Chu Hàn trước tiên đưa ra phán đoán, nếu bản thân mình cắn Quốc Tự Kiểm không buông, vậy có khả năng sẽ trúng một kích của tên kia.

Rơi vào đường cùng, anh đành phải tha cho tên mặt hình chữ điền này, quay lại đánh với tên mặt sẹo.

“Bang!” Hai người cơ hồ cùng chưởng ra, hai chưởng va chạm với nhau phát ra tiếng vang làm lòng người không khỏi run sợ!

Chu Hàn thấy người đàn ông mặt sẹo đỡ được chiêu của mình thì anh hơi nhíu mày lại, rồi đá qua một cái.

Tên mặt sẹo này tốc độ lẫn phản ứng đều không chậm, mắt thấy một đá của Chu Hàn sắp dính phải mình.a

Tên mặt sẹo không chút do dự cũng đá ra một cái mạnh mẽ chạm với một chân cứng rắn!

Nhưng rõ ràng hắn giờ đã rơi vào thế hạ phong.

Mũi chân chạm vào nhau thì lập tức lùi lại “Cộp cộp cộp” vài bước. Ánh mắt Chu Hàn chợt lóe, đưa mũi chân lên.

Tên mặt hình chữ điền quan sát nãy giờ mà trong lòng nóng không chịu được! Hắn ta rất rõ ràng, anh hai không phải đối thủ của Chu Nguyên soái!

Lúc này mặt hình chữ điền đã đứng ngồi không yên rồi!

Mắt thấy anh hai mình đánh lại bèn rút dao găm ra, lúc này mặt hình chữ điền đã không chịu nổi nữa. Hắn ta hít sâu một hơi rồi rút ra vũ khí, nhào về bóng lưng Chu Hàn!

“Đừng tới đây!” tên mặt sẹo thấy thế, lập tức gào to một tiếng.

Nhưng hắn ta sao nghe được cơ chứ? Cầm dao xông về phía Chu Hàn, một trạng thái muốn đưa Chu Hàn vào chỗ chết.

Nhưng mà chưa chờ hắn ta một dao chém Chu Hàn, người đó đã quay người lại né đi! trong lòng mặt hình chữ điền giật mình, có chuyện xảy ra!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK