khỏi bàn tay của tài xế.
Nhưng cho dù bộ âu phục phẳng phiu của anh ta sắp bị kéo rách thì vẫn như cũ, không thể thoát ra được.
Tài xế chỉ nhìn chằm chằm A Cửu mà không nói lời nào cả.
“Mau buông bố ra ngay, bộ quần áo này đắt tiền lắm đó, mày mà chậm chạp rề
rà mà làm hư đồ rồi thì có đền nổi không hả?” A Cửu hét lớn với tài xế.
“Cậu coi thường tôi?” Tài xế lạnh lùng hỏi ngược lại A Cửu.
“Ông đây khinh thường mày đó rồi sao?” A Cửu hung hăng hăm dọa nói: “Ba
trăm năm mươi ngàn ban nãy chưa có đủ phải không? Vậy thì gấp đôi, ba
trăm rưỡi không đủ thì bảy trăm!”
A Cửu vừa giận dữ mắng tài xế vừa móc tiền trong túi ra ném về phía đối
phương.
Trên thực tế, ba trăm năm mươi nghìn đồng là có dư rồi.
Nếu đổi thành tài xế khác, e rằng đã nhận của hời rồi chạy biến.
Nhưng cái người tài xế nhận được mà còn vênh váo này làm cho A Cửu rất khó chịu!
Ngay lúc A Cửu vứt tiền lung tung thì tên tài xế kia đột ngột xuống xe.
Ông ta dẫm lên nền đất phủ đầy tiền, giơ tay tát một cái thật mạnh vào mặt của
A Cửu.
A Cửu bị đánh đến đầu óc xoay mòng mòng, suýt chút nữa thì ngã vật ra đất.
“Tôi sẽ mua cái tát này.” Tài xế hùng hổ nói, ông chỉ vào mũi A Cửu: “Mặt nạ
da người này đáng giá chắc cỡ 3 tỷ rưỡi, tốt nhất nên nhận đi!”
Dứt lời ông ta đưa cho A Cửu một cái hộp màu đen, sau đó nghênh ngang lên xe
đi mất.
Mà còn chả thèm liếc nhìn đống tiền rơi trên mặt đất kia.
A Cửu nhìn bóng dáng xe taxi dần mất hút, hai mắt đều co lại thành đường thẳng!
Anh ta chậm chạp lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn chiếc hộp màu đen trên tay, bắt đầu quan sát nó.
Sau khi ngắm nghía đủ, A Cửu có thể khẳng định là chiếc hộp này rất quý, nó có giá ít nhất là vài tỷ.
Cái hộp này, dù cho A Cửu không cần mở ra cũng biết rằng, chắc chắn là mặt nạ
da người.
Tên kia sẽ không lừa anh ta đâu!
Ngay lúc này, A Cửu đã nhạy bén đoán ra thân phận đối phương.
Anh ta cùng tên tài xế kia đã từng gặp mặt nhau một lần!
Cùng lúc đó, tên tài xế kia đã lái xe ra tới sân bay, không để ý mà bỏ xe lại, lập
tức bước vào trong.
Ngay khi sắp mua vé, ông ta lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại.
Điện thoại vang lên vài tiếng mới nối máy được, đầu bên kia truyền đến âm
thanh của Chu Hàn:”Vô Liểm, có gặp được A Cửu không?”
Người ngụy trang thành tên tài xế ngang ngược này không ai khác chính là Vô
Liểm!
“Nguyên soái, đã gặp được rồi, còn tặng cho cậu ta một cái mặt nạ da người.”
Thông qua điện thoại, Vô Liểm báo cáo tình hình cho Chu Hàn, “Kế tiếp phải
xem vận may của tên nhóc đó ra sao!”
Nghe Vô Liểm nói là đã tặng cho A Cửu một tấm mặt nạ da người, Chu Hàn hơi
sửng sốt một lúc.
Anh khó tin hỏi lại một câu: ”Cậu cứ vậy mà đưa đi à?”
Chu Hàn biết rằng mặt nạ da người quý giá thế nào đối với Vô Liểm, anh không
nghĩ được rằng, vì giúp A Cửu một tay mà Vô Liểm lại có thể trực tiếp cho đối
phương một tấm!
Vậy thì xem ra là thể diện của Chu Hàn thật sự là quá lớn!
“Tôi tát một cái vào mặt anh ta, về phần cái mặt nạ kia, coi như sẵn dùng trên
mặt cậu ta luôn.” Vô Liểm hiếm thấy trêu ghẹo một câu.
Chu Hàn không nhịn được bật cười, thế nhưng anh không tiếp tục bàn về vấn đề
này nữa.
Mà sau đó chỉ dặn dò vài điều, rồi ngắt điện thoại.
Cũng ngay thời điểm Chu Hàn nói chuyện với Vô Liểm xong thì bên kia A Cửu
đã đem chiếc hộp đen giấu kĩ, nhanh chân bước vào khách sạn Hoàng Hạc Lâu.
Anh ta theo sát phía sau Tề Thắng Thiên, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng
của đối phương.
Lúc Tề Thắng Thiên bước vào thang máy, A Cửu cũng vội vàng đi vào trong
theo.
Có điều anh ta chỉ đi bên cạnh, hơn nữa đã chuẩn bị sẵn mũ lưỡi trai đội lên,
dùng cái này để che dấu bản thân.
Cũng may là Tề Thắng Thiên không có nghi ngờ anh ta, huống hồ gì trong lòng
Tề Thắng Thiên cũng có điều mờ ám.
Rất nhanh thang máy đã lên tới tầng mười, Tề Thắng Thiên đỡ Tề Họa Mi từ
trong thang máy đi ra.
A Cửu không chút do dự ngay lập tức đuổi theo, nhưng anh ta không dám bám
theo quá gần, mà cố ý giữ một khoảng cách với họ.
Tuy nhiên đôi mắt A Cửu thì trước nhau như một không rời khỏi người Tề
Thắng Thiên.
Rất nhanh cậu phát hiện ra một phòng chữ Thiên.
A Cửu không tiếp tục theo sau nữa mà ở một bên chờ đợi.
Anh ta càng cảm thấy nghi ngờ, khi không đang yên đang lành Tề Thắng Thiên
lại chạy đến Đường Thành?
A Cửu thấy Tề Thắng Thiên trực tiếp bước vào phòng chữ Thiên của Hoàng
Hạc Lâu, thì lờ mờ cảm giác được rằng cái ông già này có lẽ là đi gặp quý nhân
gì đó rồi.
Sẽ không phải là Quan Lão Nhị chứ?
Trong đầu A Cửu bỗng hiện lên ý nghĩ này, mà sau khi nghĩ đến điều này thì
không nhịn được mà tưởng tượng thêm nhiều thứ nữa.
Anh ta càng cảm thấy là việc Tề Thắng Thiên tới Đường Thành với Quan Lão Nhị
là không thể không liên quan nhau.
Vì vậy A Cửu kiên nhẫn chờ đợi, cậu ta đứng bên cạnh thang máy, làm bộ như
đang chờ bạn tới.
Mà đúng là anh ta đang chờ “bạn bè” thật, chẳng qua đối với anh thì Quan Lão Nhị là loại “bạn bè” xấu mà thôi….
Đợi khoảng mười phút sau, vào lúc A Cửu sắp mất kiên nhẫn, nhìn gương mặt
của một đám lại một đám người thay nhau từ trong thang máy bước ra.
Ngay lúc này, người trong tháng máy bước ra không làm anh ta thất vọng!
Bởi vì lần này không ai khác chính là Quan Lão Nhị!
Có điều, bên cạnh Quan Lão Nhị còn có ông cụ Mộc và Mộc Đình Đôn đi cùng.
Vừa thấy cha con nhà họ Mộc, trong lòng A Cửu ngay lập tức “lộp bộp”.
Giờ phút này anh ta hết sức sợ hãi, đáy lòng cũng bị nhấc lên tới cổ họng.
Sợ bị hai người kia nhìn ra thân phận của mình, A Cửu theo bản năng xoay
người ra chỗ khác.
Đồng thời trong lòng anh không ngừng an ủi bản thân, không cần phải hoảng sợ
gì cả, không cần sợ.
Mà sợ cái gì thì cái đó đến.
Anh ta càng an ủi chính mình không cần sợ thì càng sợ hãi thêm.
Loại cảm giác này giống như là chuột thấy mèo, mèo thấy chó!
Có điều A Cửu lại nghe rõ ràng phía sau truyền tới từng tiếng bước chân.
Nếu đoán không sai thì cha con nhà họ Mộc và Quan Lão Nhị chắc đã đi về hướng
phong chữ Thiên rồi?
A Cửu tưởng tượng tới đó thì trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn!
Chẳng qua anh vẫn nên đề phòng cho chắc, lập tức lấy di động ra làm bộ nghe
điện thoại.
“Này, ở đâu đó? Mấy chỗ ngồi tốt đều ở tầng mười á!”A Cửu làm như không có
gì nói với đầu kia điện thoại, rồi cố ý dừng lại một chút.
Sau khi dừng một lát, anh ta lại mở miệng nói:”Cái gì? Đã tới rồi hả?”
Vừa nói xong câu này, A Cửu làm bộ không để ý xoay người lại.
Thế nhưng lúc này anh vẫn như cũ không ngẩng đầu, mà cố tình hạ thấp, dùng
mũ lưỡi trai để che phân nữa mặt không cho người thấy.
Mà trong nháy mắt khi anh ta xoay người, anh liền thấy hối hận.
Bởi vì lúc xoay người, khóe mắt A Cửu nhìn thoáng qua rõ ràng thấy có người
đứng phía sau anh ta! Trạng thái đang nhìn chằm chằm mình giống như hổ rình
mồi vậy.
Ngay lúc này, cả người A Cửu đều ngẩn ra, mồ hôi lạnh tuôn như thác.
Anh ta giả bộ bình tĩnh, hỏi đầu bên kia điện thoại;”Sao tôi không nhìn thấy cậu? Cậu ở phòng nào?”Gần như cùng lúc câu nói của anh vừa dứt thì một giọng nói vang lên.