“Tại sao tôi không thể đến đây?” Chu Hàn lạnh lùng hỏi một câu, trên người đầy sát khí.
Tiết Minh Dương đứng ở một bên cũng không chịu được, mặt cậu không vui hùa theo nói: “Bệnh viện này cũng không phải nhà họ Bạch mấy người mở.”
Bạch Như Ngọc nghe vậy cười lạnh nói: “Trùng hợp quá, bệnh viện này chính là sở hữu của nhà họ Bạch, chỉ có con cháu nhà họ Bạch mới có thể vào.”
Cô ả rất kiêu ngạo, dừng một chút lại nói tiếp: “Người ngoài, nếu không được sự cho phép của nhà họ Bạch thì không thể vào.”
Đối với sự ngang ngược của Bạch Như Ngọc, Chu Hàn rất khó chịu, hai mắt anh hơi nheo lại.
“Nhìn cái gì mà nhìn?” Bạch Như Ngọc thấy vậy tức giận mắng một câu: “Mau thu lại cái ánh mắt đó của anh đi! Không thì tôi móc mắt anh ra đó.”
Lúc này đây, khí thế của Bạch Như Ngọc càng tăng lên, giống như một con thiên nga trắng đầy kiêu ngạo.
Đối với thái độ của Bạch Như Ngọc, Chu Hàn hoàn toàn không để vào mắt.
Anh lạnh lùng nói một câu: “Cô móc thử xem? Cứ thử qua đây, họ Chu tôi sẽ tiếp cô!”
Bạch Như Ngọc thấy khí thế của Chu Hàn so với mình có hơn chứ không kém, tức khắc cảm thấy da mặt như bị thiêu đốt, có hơi không nhịn được.
Ngoại trừ cô ả, các thành viên của đội y tế cũng nhìn chằm chằm Chu Hàn với vẻ mặt khinh thường.
Trong ánh mắt bọn họ tràn ngập sự coi thường.
Trông giống như Chu Hàn chính là một con bọ.
“Nếu không phải hôm nay có chuyện quan trọng phải làm, tôi nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh!” Bạch Như Ngọc chậm rãi nói: “Còn không cút nhanh đi, đừng có ở đây làm chướng mắt.”
“Kẻ nên cút đi hẳn là mấy người?” Chu Hàn trực tiếp đáp trả, anh lên tiếng nói: “Mấy người sớm không đến muộn không đến, giờ này đến làm gì?”
“Nếu như thật lòng muốn cứu, hẳn là trước tiên cứu anh ta mới đúng.”
“Sao lại lại kéo dài đến lúc này, cố tình đợi chúng tôi cứu được anh ta rồi mới xuất hiện?”
“Anh ta” trong miệng Chu Hàn là ám chỉ Bạch Hoàn Tài.
Mà trong lòng anh giờ phút này cũng nghi ngờ, Bạch Như Ngọc có vẻ không mong đợi lắm khi thấy Bạch Hoàn Tài.
Vả lại Bạch Hoàn Tài đối với Bạch Như Ngọc cũng không có chút giá trị lợi dụng nào.
Vì gì mà Bạch Như Ngọc lại xuất hiện ở bệnh viện, còn dẫn theo cả đội y tế trông có vẻ rất chuyên nghiệp đến cứu Bạch Hoàn Tài.
Việc này khiến Chu Hàn có nghĩ cả trăm lần cũng không nghĩ ra.
“Gì cơ?” Lúc này, cả người Bạch Như Ngọc tức giận đến phát run.
Cô ta chỉ thẳng vào mũi Chu Hàn, nói từng câu từng chữ: “Mấy người đã cứu anh ta?”
Trong lúc nói, cô ta ra hiệu cho một vài nhân viên y tế bên cạnh yêu cầu họ lên kiểm tra.
Vài nhân viên y tế lập tức cầm thiết bị lên kiểm tra, rất nhanh đã có kết quả.
“Bạch tiểu thư, độc đã được giải hết rồi.” Người đi đầu đám nhân viên kiểm tra xong, vẻ mặt bình tĩnh nói với Bạch Như Ngọc.
“Khốn kiếp!” Bạch Như Ngọc nghe vậy chớp mắt liền nổi giận.
Cô ta gắt gao nhìn chằm chằm Chu Hàn, mở miệng nói từng câu từng chữ: “Dựa vào cái gì mà anh lại dám cứa anh ta?”
“Chúng tôi chỉ cần tách chất độc ra khỏi cơ thể tiểu Bạch, từ từ xét nghiệm là đã tìm ra thuốc giải rồi!”
“Anh giải độc cho anh ta một cách nhẹ nhàng như vậy, như thế chúng tôi làm sao có thể tiếp tục nghiên cứu thuốc độc của nhà họ Mộc?”
Thấy Bạch Như Ngọc phút chốc lâm vào trạng thái mất khống chế, Chu Hàn khẽ nhăn mày.
Anh không thể nào tưởng tượng được bản thân cứu Bạch Hoàn Tài lại biến thành tội nhân.
Giống như, Bạch Hoàn Tài không nên được cứu.
Bạch Như Ngọc vì lợi ích cá nhân mà lấy độc trên người Bạch Hoàn Tài làm thí nghiệm.
Ý đồ rất đáng bị lên án.
“Bạch tiểu thư, cô nói lời này không sợ bị sét đánh sao?” Chu Hàn lạnh lùng hỏi.
Bạch Như Ngọc bị lời nói của Chu Hàn chọc cho tức giận bật cười, cô ta hung tợn trợn mắt nghiến răng nói: “Tôi bị sét đánh?”
“Anh mới bị sét đánh đó, họ Chu kia, anh sớm muộn gì cũng gặp báo ứng.”
“Vhuyện của nhà họ Bạch chúng tôi, anh nhúng tay vào làm gì? Hôm nay tôi muốn anh phải chết!”
Bạch Như Ngọc thẹn quá hóa giận la to, móc điện thoại ra làm bộ như muốn gọi điện thoại.
Đối với tư thế này của Bạch Như Ngọc, Chu Hàn không sợ chút nào.
Lúc chờ điện thoại được kết nối, Bạch Như Ngọc còn tuyên bố: “Họ Chu, hôm nay anh đừng mong có thể sống mà rời khỏi bệnh viện Hảo Lợi Dân!”
“Trừ khi là người của tôi giết chết anh rồi ném ra ngoài!”
“Còn có cậu!” Bạch Như Ngọc chanh chua trừng mắt nhìn Tiết Minh Dương, khuôn mặt xấu xí của cô ta ngay lập tức lộ ra.
“Tôi nói cho cậu biết, thằng nhóc con nhà cậu cùng với tên họ Chu đều sẽ gặp họa, còn nghĩ rằng bản thân là kẻ bắt nạt!” Bạch Như Ngọc điên cuồng hét lên.
Kết quả lời vừa nói xong thì đầu bên kia đã được kết nối.
Hai mắt Chu Hàn hơi nhíu lại, thấy Bạch Như Ngọc thay đổi thái độ đang muốn mở miệng nói chuyện với người ở đầu bên kia.
Chu Hàn không nói hai lời đã bước đến, anh đột nhiên vươn tay, nhanh như chớp, nhanh đến nỗi làm người ta hoa mắt.
Không đợi Bạch Như Ngọc kịp thời phản ứng, Chu Hàn đã đoạt lấy điện thoại của cô ta.
“Tôi là Chu Hàn, có bao nhiêu người kêu đến hết đi, có nhiêu năng lực kêu toàn bộ đến đi, tôi đợi mấy người ở bệnh viện Hảo Lợi Dân.” Chu Hàn nói xong một hơi liền đem điện thoại của Bạch Như Ngọc quăng xuống đất.
Anh không chút do dự trực tiếp nhấc chân dẫm nát.
Theo đó tiếng “răng rắc” vang lên, di động của Bạch Như Ngọc trong phút chốc liền vỡ nát.
Cảnh này khiến Bạch Như Ngọc tức giận đến mức nổi trận lôi đình.
Nếu không phải cô ta mang đến là đội ngũ y tế chữa bệnh, cô ta hận không thể kêu những người này đi đối phó với Chu Hàn.
“Chu Hàn, anh thật quá đáng.” Bạch Như Ngọc lạnh giọng, giọng cũng nhỏ đi rất nhiều.
Chu Hàn nhìn ra được đây chính là sự yên tĩnh trước khi cơn bão đến.
Anh lạnh lùng nhìn Bạch Như Ngọc một cách chăm chú, thấy vóc dáng hoàn mỹ của cô ta không ngừng run rẩy, đôi mắt nhất thời hơi nhíu lại.
“Anh biết vừa rồi tôi gọi điện thoại cho ai không?” Bạch Như Ngọc kiêu ngạo nói: “là ông Tần, gọi là Tứ Phương Chế Tài, anh dám nói chuyện với ông Tần như vậy, chỉ có anh chịu thiệt.”
“Chỉ sợ ngay cả tôi cũng sẽ bị anh liên lụy mà chịu thiệt, Chu Hàn, anh là đồ khốn chính cống!”
Thấy Bạch Như Ngọc tức giận như thế, trong lòng Chu Hàn không hề dao động, thậm chí còn muốn cười.
“Nói xong rồi?” sau khi Bạch Như Ngọc ổn định trở lại, Chu Hàn lạnh giọng hỏi.
“Nói xong thì sao? Chưa nói xong thì sao?” Bạch Như Ngọc tỏ ra mạnh mẻ, khí thế hỏi.
“Nói xong thì cút! Chưa nói xong thì ngậm miệng lại rồi cút!” Chu Hàn không chút nể mặt, trực tiếp nói.
Cuối cùng hai bên cũng như nước với lửa.
“Được, họ Chu kia, anh có khí phách!” Bạch Như Ngọc quái dị cười: “Tôi xem xem lát nữa anh sẽ có kết cục như thế nào!”
“chỉ cần ông Tần đến…”
Không đợi Bạch Như Ngọc nói xong, Chu Hàn tiến lên không chút do dự tát xuống một cái.
“Bốp” một âm thanh vang lên, Chu Hàn lớn tiếng mắng: “Nghe không hiểu tiếng người sao?”
“Tôi bảo cô ngậm miệng lại, cút!”