Bởi vì lúc này cho dù có nói như thế nào đi chăng nữa thì ông ta cũng không thể dùng toàn lực để đối phó với Hạt Vương được.
Nhưng trận chiến vừa rồi cũng khiến cho Vương Lão thỉnh giáo được khả năng của gã, nếu như ông ta không dùng toàn bộ sức mạnh của mình thì không thể nào đánh hòa với Hạt Vương.
Thậm chí là sẽ thua rất thảm hại.
Bởi vì Vương Lão cũng đã được lĩnh hội lối đánh hoang dã ngông cuồng của Hạt Vương, không có người bình thường nào có thể đánh lại nổi.
Chỉ là Quan Lão Nhị đã nói đến mức này rồi, cho nên Vương Lão đương nhiên chỉ có thể dùng một tay để đánh nhau với Hạt Vương.
Nếu không chuyện này mà truyền ra ngoài thì chẳng phải ông ta sẽ bị người đời cười nhạo hay sao?
Một người đã sống đến trình độ này như Vương Lão thì đều sẽ coi trọng mặt mũi hơn cả mạng sống của mình, ông ta muốn tên tuổi của mình được lưu danh sử sách.
Mà Quan Lão Nhị cũng đang nhắm vào nhược điểm này của Vương Lão, muốn dùng nó làm điểm đột phá để đưa Vương Lão vào chỗ chết.
Đúng như dự đoán, sau khi quan sát trận đánh giữa hai người, Vương Lão hoàn toàn không phải là đối thủ của Hạt Vương.
Cho dù ông ta chỉ dùng một tay để đánh thì trong tình huống Hạt Vương đang bị nội thương, Vương Lão cũng đang là người chiếm thế thượng phong.
“Vương Lão, để tôi tới.” Ngay lúc Vương Lão sắp không nhịn được nữa chuẩn bị ra tay thì một giọng nói đột nhiên vang lên.
Ngay sau đó, một bóng người lao ra từ trong bóng tối.
Người này không phải ai khác mà chính là người đàn ông có vết sẹo do đao cắt trên mặt muốn đi theo Chu Hàn khi trước.
Người đàn ông mặt sẹo vừa ra sân đã vô cùng khí phách, xông thẳng đến chỗ Hạt Vương, trong tay anh ta cầm một thanh kiếm, tư thế trông như định lao tới dùng một kiếm cắt đứt yết hầu Hạt Vương.
Hạt Vương dường như cũng nhận ra được có gì đó không đúng, vì vậy ngay khi người đàn ông mặt sẹo giơ kiếm xông tới, gã phải dùng hết sức mới tránh được.
Vương Lão đứng bên thấy vậy, vội vàng quát lớn: “Cậu lui xuống cho tôi.”
Ông ta không hề cảm kích khi người mặt sẹo xông tới cứu mình vào lúc nguy cấp mà ngược lại còn có chút ghét bỏ anh ta.
Bởi vì Vương Lão không muốn hủy hoại thanh danh của mình.
Khi trước Vương Lão cúi đầu trước Chu Hàn là vì muốn người của anh chữa trị cho mình, để ông ta có thể một lần nữa đứng lên.
Mà mục đích đứng lên của Vương Lão chính là vì thanh danh và mặt mũi.
Người mặt sẹo vừa nghe Vương Lão bảo mình lui xuống, cho dù trong lòng có chút không vui nhưng cuối cùng vẫn làm theo.
Ngay lúc anh ta đang muốn rút lui, Hạt Vương lại đột nhiên lao tới.
Gã gần như là nghiến răng nghiến lợi hét lên một câu: “Ông đây đã thả cho mày đi chưa mà mày dám?”
Gã vừa thốt ra câu đó vừa hung hăng chưởng một phát về phía người đàn ông mặt sẹo.
Đối mặt với một đòn sấm sét này, người mặt sẹo căn bản không thể nào đỡ được.
Vương Lão thấy vậy lập tức hét lớn: “Cẩn thận.”
Câu nói vừa mới được thốt ra thì Vương Lão cũng đã xông về phía trước, kéo người mặt sẹo ra sau lưng mình rồi cứng rắn giúp anh ta đỡ một chưởng này của Hạt Vương.
Một chưởng này Hạt Vương đã dùng toàn bộ sức lực của mình, vì vậy Vương Lão lập tức bị gã đánh bay, không hề nể nang chút nào.
Vương Lão nặng nề ngã bay xuống đất, sau đó liên tục nôn ra ba ngụm máu đen rồi rơi vào hôn mê.
Mặc dù sức khỏe của Vương Lão không tồi, nhưng dù sao thì tuổi cũng đã cao, không thể nào được như thời còn trai trẻ.
Vì vậy lần này ông ta không đỡ nổi một chưởng của Hạt Vương.
Vừa thấy Vương Lão bị đánh tới nỗi hôn mê, người đàn ông mặt sẹo sao có thể nhịn được nữa?
Anh ta hét lớn một câu: “Chết.”
Sau đó cả người lao thẳng vào Hạt Vương giống như một con thú dữ.
Nhưng hiển nhiên là anh ta chỉ đang chơi đùa với mạng sống của mình.
Hạt Vương căn bản không thèm để người mặt sẹo vào trong mắt, khi cảm nhận được đối phương đang lao về phía mình, gã lập tức xoay người lại, giơ chân lên làm một cú đá xoáy nhắm thẳng vào đầu người mặt sẹo.
Tiếng âm thanh “răng rắc” vang lên, xương sọ của người mặt sẹo đã bị Hạt Vương dùng một cước đạp cho vỡ nát.
Ngay sau đó, toàn thân người mặt sẹo đều mềm nhũn ra, ngừng thở tại chỗ, chết không nhắm mắt.
Mặc dù xương sọ là bộ phận cứng nhất trên cơ thể con người, nhưng căn bản không thể nào chịu được một cước của Hạt Vương.
Từ đó có thể thấy được, sức mạnh của Hạt Vương khủng bố đến mức nào.
Nói tóm lại là, nếu như người bình thường dám gây chiến với Hạt Vương thì sẽ không còn lựa chọn thứ hai ngoại trừ chờ chết.
Mà lúc này, Hạt Vương sau khi giết chết người mặt sẹo xong liền không hề do dự lập tức xông thẳng về phía Vương Lão.
Tốc độ của gã rất nhanh, mà Vương Lão bây giờ vẫn còn đang chìm vào hôn mê.
Vì vậy, sau khi Hạt Vương lao đến trước mặt Vương Lão, gã căn bản không cần phí chút sức nào mà nhẹ nhàng giết chết ông ta.
Giết chết Vương Lão xong, Hạt Vương làm như không có chuyện gì quay về đứng bên cạnh Quan Lão Nhị, yên lặng bảo vệ hắn.
Hạt Vương chính là con bài chưa lật của Quan Lão Nhị, bây giờ đã bị ép phải dùng đến, hắn đương nhiên cảm thấy rất không vui.
Quan Lão Nhị quay sang dặn dò Hạt Vương: “Cậu lui xuống trước đi, cậu đã bị nội thương rồi, tối nay không thích hợp chiến đấu thêm nữa.”
Nhưng Hạt Vương dường như để ngoài tai những lời mà Quan Lão Nhị vừa mới nói, gã rõ ràng chỉ là một kẻ mù nhưng lúc này lại giả vờ mình là một kẻ điếc.
“Hạt Vương, cậu có nghe rõ lời tôi nói không?” Thấy Hạt Vương giả vờ như mình bị điếc, Quan Lão Nhị lập tức cảm thấy có chút không vui.
Cùng lúc đó, ở phía Chu Hàn.
A Cửu và Dạ Phong đã kịp thời chạy tới.
Ngay cả Hội trưởng thứ nhất cũng mang theo người chạy tới đây. Về phần Bạch Hoàn Tài thì hoàn toàn chỉ là một tên tham mưu vô dụng, thậm chí còn cần có một đám đệ tử Vũ Minh đứng ở xung quanh để bảo vệ anh ta.
Lúc trước Bạch Hoàn Tài còn dẫn theo cả một đám con cháu Bạch Thị, nhìn có vẻ rất hoành tráng.
Nhưng bây giờ anh ta đã trở thành tham mưu thì sẽ không còn giống như trước nữa.
Người oai phong nhất là anh ta, mà người thảm hại nhất cũng là anh ta.
“Hôm nay tôi muốn xem xem, ai trong đám các người dám động tới Chu Nguyên soái.” Hội trưởng thứ nhất ỷ mình thế mạnh người đông, lên mặt gào thét với đám người Mộc Thị.
Mộc Đình Đôn giận tới nỗi xanh cả mặt, nhưng khổ nỗi là con cháu của Mộc Thị đều bị người của Hội trưởng thứ nhất tóm hết rồi.
Vì vậy lúc này Mộc Đình Đôn căn bản không thể làm gì khác được.
Dù sao thì ngay cả Mộc lão gia đều không nói gì, huống chi là ông ta đây?
“Đêm nay tôi chỉ muốn tới đón Đường gia chủ về thôi.” Đúng lúc này, Chu Hàn đột nhiên lạnh lùng mở miệng nói một câu: “Nhưng không ngờ rằng các người lại còn dám giết chết Tony Panghsang. Đêm nay, cho dù các người làm thế nào thì cũng phải cho tôi một cái công đạo, đồng thời còn phải trả một cái giá lớn cho hành động ngu xuẩn của mình.”
Anh dừng lại một lúc, sau đó nói tiếp: “Nếu không, tôi sẽ san bằng nơi này.”
Nghe thấy những lời Chu Hàn nói, Mộc lão gia và Mộc Đình Đôn cũng không còn gì để nói.
Dù sao thì trước kia bọn họ cũng chỉ là những kẻ bại trận dưới tay Chu Hàn.
Bây giờ lại càng không thể nào đối đầu được với anh.
Ngay khi Mộc Đình Đôn nháy mắt ra hiệu cầu xin Mộc lão gia tạm thời nhẫn nại và đồng ý với yêu cầu của Chu Hàn thì Quan Lão Nhị lại đột nhiên dẫn người xông tới.
Nhưng hắn chỉ dẫn theo một người duy nhất, chính là tên thuộc hạ Hạt Vương bị mù.
Về phần những thuộc hạ còn lại của hắn thì sớm đã bị đệ tử Vũ Minh và con cháu Vương Thị chế ngự từ lâu.
Mà Quan Lão Nhị được Hạt Vương bảo vệ nên đương nhiên không có ai làm gì được hắn.
Cuối cùng thì Hạt Vương cũng đã giả điếc thành công, gã cứ mặc kệ lời của Quan Lão Nhị nên Quan Lão Nhị cũng chẳng còn cách nào, chỉ đành để gã ở lại với mình.
Và thực tế cũng đã chứng minh rằng để Hạt Vương ở lại là một lựa chọn vô cùng sáng suốt, nếu không nhờ có Hạt Vương áp trận thì chỉ dựa vào kẻ cụt mất một tay như Quan Lão Nhị căn bản chẳng làm nên được trò trống gì.
“Dừng tay.” Quan Lão Nhị hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Chu Hàn.