Mục lục
Đế Quốc Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhà họ Hoắc? Nhà họ Hoắc nào?” Hoàng Minh hỏi với vẻ khó hiểu, nghĩ thầm chắc không phải là nhà họ Hoắc ở Cảng Thành đó chứ?

Quả nhiên sợ cái gì thì tới cái đó, Kỳ Tiếu Thiên mở miệng nói: “Là nhà họ Hoắc ở Cảng Thành.”

Hoàng Minh nghe vậy thì trong lòng lập tức chấn động, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía Tô Hữu Đào. Anh ta không hề nghĩ tới cái tên chết tiệt này vậy mà còn có thể ôm được chiếc đùi lớn là nhà họ Hoắc.

“Chuyện này cũng không thực tế cho lắm, chỉ dựa vào anh ta – cháu trai thứ hai nhà họ Tô, làm sao có thể quen biết với nhà họ Hoắc được chứ?” Hoàng Minh nói với vẻ mặt nghi ngờ, trong lòng anh ta vô cùng rối rắm.

Kỳ Tiếu Thiên lại thở dài, cũng không giải thích gì nhiều, bởi vì ngay cả gã cũng cảm thấy buồn bực không thôi, dựa vào đâu Tô Hữu Đào có thể có quan hệ với nhà họ Hoắc chứ.

Trong lúc hai người đang đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ, thang máy ở đại sảnh khách sạn đột nhiên mở ra, Chu Hàn dắt Tô Hàm bước ra.

Đi ở phía sau hai người là Thanh Long, trong tay anh ta còn đang cầm một chiếc điện thoại.

Chu Hàn đi tới trước mặt bọn họ, liếc mắt một cái đã phát hiện ra Tô Hữu Đào đang đứng ở bên cạnh, anh lập tức nhíu mày.

Không nghĩ tới người này vậy mà lại bị bắt một cách dễ dàng như vậy, chẳng lẽ anh ta đã đào sẵn một chiếc hố, chỉ chờ mấy người bọn họ nhảy xuống?

Chẳng qua cho dù có là hố lửa Chu Hàn cũng dám nhảy. Chỉ cần Tô Hữu Đào dám chơi, Chu Hàn có thể “chơi đùa” anh ta tới chết.

“Chào buổi tối Chu nguyên soái, Chu phu nhân.”

“Chào buổi tối anh Chu, chị Chu.”

Kỳ Tiếu Thiên và Hoàng Minh thấy Chu Hàn tới vội vàng bước tới chào hỏi.

Chu Hàn vẫy tay, ý bảo hai người không cần khách sáo, sau đó anh ngước mắt nhìn về phía Tô Hữu Đào.

Chỉ thấy Tô Hữu Đào vẫn giả ngây giả dại như cũ, say khướt không khác gì một kẻ bị bệnh tâm thần.

Chu Hàn cũng không quay đầu lại mà chỉ hơi nghiêng đầu với Thanh Long ở phía sau. Anh ta lập tức hiểu ý, vội vàng cầm điện thoại đi đến trước mặt Kỳ Tiếu Thiên.

Sau khi đưa điện thoại cho Kỳ Tiếu Thiên, Thanh Long mới lui về bên cạnh Chu Hàn.

Kỳ Tiếu Thiên hơi nghi hoặc nhận lấy điện thoại rồi nhìn vào, chỉ thấy trên màn hình xuất hiện một video, gã cũng không hề kiêng dè, mở nó ra trước mặt tất cả mọi người.

Nội dung bên trong là cảnh tượng một tên béo đang nhận tội và cầu xin tha thứ, âm lượng của điện thoại cũng được mở rất lớn.

Thế nên Tô Hữu Đào đang đứng một bên có thể nghe thấy rất rõ lời khai của tên béo đã bán đứng mình kia.

Ánh mắt thù hằn của anh ta nhìn về phía chiếc điện thoại trên tay Kỳ Tiếu Thiên, trong lòng không ngừng oán hận tên béo chết tiệt có một cơ hội tốt như vậy mà còn không nắm được, đã thế còn bị người ta trả đũa.

Chẳng qua Tô Hữu Đào đã quên mất một điều, trên thế giới này không phải chỉ có một mình anh ta biết dùng mưu mô.

“Chứng cứ vô cùng xác thực, Tô Hữu Đào bị nghi ngờ có liên quan đến việc xui khiến người ta làm chuyện xấu, mang đi.” Kỳ Tiếu Thiên ra lệnh với Cẩm Y Vệ đang đứng phía sau. Vài tên Cẩm Y Vệ lập tức bước tới, còng tay Tô Hữu Đào lại rồi đưa đi.

Chu Hàn thấy mọi chuyện gần như đã được giải quyết ổn thỏa, anh lập tức mang theo Tô Hàm rời đi, còn mấy chuyện còn lại tất nhiên là giao cho Hoàng Minh và Kỳ Tiếu Thiên xử lý.

Cả một đêm không nói lời nào, sáng sớm hôm sau, sau khi Chu Hàn đưa Tô Hàm đi ăn sáng, anh lập tức đi thẳng đến bệnh viện.

Hôm nay là ngày Hách Lôi xuất viện, tất nhiên là anh phải tới xử lý một chút.

“Thanh Long, xác định số người sẽ tới khách sạn tham gia bữa tiệc, nhớ phải phô trương lãng phí hơn cả ngày hôm qua.” Chu Hàn vừa lái xe, vừa nói một câu với không khí.

“Tuân lệnh.” Giọng nói của Thanh Long truyền tới từ chỗ tối, ngay sau đó liền nghe thấy trên nóc xe truyền tới một tiếng “ca” cực kỳ nhỏ.

Tô Hàm lập tức nhìn về phía kính chiếu hậu, chỉ thấy một bóng người bay xuống từ trên nóc xe, sau khi lộn nhào mấy vòng ở giữa không trung, người nọ đã đáp xuống ở lối đi bộ.

Cô còn chưa kịp nhìn rõ thì bóng người kia đã biến mất không thấy.

Tô Hàm âm thầm táp lưỡi, trong lòng không khỏi bội phục bản lĩnh của Thanh Long.

Khi tới bệnh viện thì đã là tám giờ sáng, ánh nắng chói chang, cả thế giới căng tràn sức sống.

Hai người sóng vai bước vào phòng bệnh, chỉ thấy Hách Lôi đã thu dọn xong, bà ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.

Tô Khánh Đông vẫn bày ra dáng vẻ bất lực như mọi khi, khúm na khúm núm đứng bên cạnh Hách Lôi.

“Ba, mẹ, bọn con tới đón hai người xuất viện.” Tô Hàm cười cười nói với hai người.

Hách Lôi liếc Tô Hàm một cái, sau đó bà đưa mắt nhìn về phía Chu Hàn, vui sướng nói: “Con rể à, con định đưa cho mẹ bao nhiêu tiền lì xì mừng mẹ xuất viện vậy?”

Chu Hàn không hề do dự nói: “Một vạn không đủ thì một trăm vạn, một trăm vạn không đủ thì một ngàn vạn.”

“Nghe con mạnh miệng chưa kìa, mẹ chỉ đùa một chút thôi, con cũng đừng để ở trong lòng.” Hách Lôi đã chấp nhận người con rể là Chu Hàn, thế nên cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

Tất nhiên Chu Hàn cũng không để ý, hơn nữa anh cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, đối với anh mà nói, tiền tính là cái thá gì chứ? Không cần thiết phải nghiêm túc.

“Như vậy đi, con cứ biếu mẹ một ngàn vạn trước, nếu không đủ thì con lại đưa thêm.” Dứt lời, Chu Hàn hơi nghiêng đầu.

Huyền Vũ đang đứng ở chỗ tối lập tức làm việc. Ngay sau đó, điện thoại của Hách Lôi vang lên: “Số dư Alipay cộng thêm một ngàn vạn tệ…”

Nụ cười của Hách Lôi lập tức trở nên cứng đờ, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn về phía Chu Hàn, bà hỏi với vẻ vô cùng khó hiểu: “Con có nhiều tiền như vậy thật hả?”

Chu Hàn lại chỉ cười nhạt, anh thản nhiên nói: “Mẹ vợ, mẹ xuất viện đi.”

Sau khi cả nhà vui vẻ ra mặt rời khỏi bệnh viện, Chu Hàn lại không đưa bọn họ về nhà.

Hách Lôi lập tức hỏi với vẻ khó hiểu: “Con rể à, con định đưa cả nhà đi đâu vậy? Chẳng lẽ còn bất ngờ gì cho ba mẹ nữa hả?”

Chu Hàn không nói gì chỉ cười, Tô Hàm cũng không nói gì, cô muốn cho mẹ một bất ngờ.

Mười mấy phút sau, một nhà bốn người đi tới trước cửa căn biệt thự mà Chu Hàn mua.

Sau khi xuống xe, Hách Lôi lập tức ngây ngẩn cả người. Căn nhà lớn như vậy bà đã mơ về nó không biết bao nhiêu lần.

Chẳng lẽ đây thật sự là tiền của Chu Hàn? Nhớ tới vừa rồi Chu Hàn tùy tiện ném ra một ngàn vạn, đây rõ ràng là tiền của anh rồi.

Nghĩ tới đây, Hách Lôi lập tức nói với Tô Hàm: “Ngày mai con và Chu Hàn đi kết hôn luôn đi.”

Tô Hàm nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp của cô lập tức đỏ ửng lên, vội vàng lắc đầu nói: “Quá sớm rồi ạ, bọn con chưa định có con vào lúc này.”

Chu Hàn đứng bên cạnh cũng lên tiếng phụ họa: “Con nghe theo vợ.”

Hách Lôi và Tô Khánh Đông thấy dáng vẻ này của Chu Hàn, cả hai lập tức cười ha ha, đồng thời trong lòng bọn họ cũng càng thêm tán thành Chu Hàn.

“Được rồi, ba mẹ cũng đừng đứng ngẩn ra đó nữa, mau vào trong đi thôi.” Tô Hàm vội vàng nói sang chuyện khác, đưa ba mẹ vào bên trong biệt thự.

Lúc này biệt thự đã được bố trí rất nhiều người hầu, thấy cả nhà Tô Hàm bước vào, một đám người hầu xếp hàng ngay ngắn cung kính chào hỏi bọn họ.

Hách Lôi và Tô Khánh Đông vui đến mức miệng không khép lại được. Cả nhà  ngồi trong biệt thự đến mười một giờ rưỡi trưa, bấy giờ Chu Hàn mới nhắc tới chuyện tiệc rượu.

Hách Lôi cảm thấy ngoài ý muốn, không nghĩ tới Chu Hàn lại có tâm đến vậy.

Cả nhà rời khỏi biệt thự, đi thẳng tới khách sạn.

Nửa tiếng sau, đúng mười hai giờ, cả nhà Tô Hàm bước vào cửa chính khách sạn. Chỉ thấy bên trong có rất nhiều khách khứa đang ngồi, người nào người nấy đều đang nâng chén, vừa trông thấy nhà Tô Hàm xuất hiện, bọn họ lập tức vui mừng đứng dậy.

Dường như những người này đã chờ từ rất lâu, chỉ đợi cả nhà Tô Hàm xuất hiện.

Trong lòng Hách Lôi cảm thấy khiếp sợ không thôi, ánh mắt đảo qua toàn trường, phát hiện đều là các quan chức cấp cao, còn phô trương hơn cả buổi tiệc lần trước ở nhà họ Tô.

Sự phô trương này khiến bà cảm thấy có chút lâng lâng. Hách Lôi ước gì bữa tiệc này chính là bữa tiệc kết hôn của Chu Hàn và con gái bà.

Mà đúng lúc này Hoàng Minh vội vàng đi tới, sau khi cung kính chào hỏi, anh ta mới hướng ra bên ngoài khách sạn hô to một tiếng: “Đốt pháo mừng.”

“Phanh phanh phanh…” Hoàng Minh vừa mới dứt lời, bên ngoài khách sạn lập tức trở nên vô cùng náo nhiệt.

Trong một khoảng thời gian ngắn, cảnh tượng vô cùng phi thường.

Thanh Long cũng nhân lúc này đưa một hộp quà vào trong tay Chu Hàn, anh ta cung kính nói: “Nguyên soái, tất cả mọi việc đã được bố trí ổn thỏa.”

Chu Hàn vừa lòng gật đầu, nhưng đúng vào lúc này lại có biến cố xảy ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK