Mục lục
Đế Quốc Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơ thể Hoắc Khai Hà run lên, cực kì kích động.

Hoắc Nghệ Tinh do dự một chút, cuối cùng mở miệng nói: “Gia chủ, tôi xin lỗi.”

Dứt lời, ông ta làm ra vẻ nhận tội, rất chân thành tha thiết nói: “Tôi không nghe lời ông, trước đó đã so chiêu với Chu nguyên soái ở trong ngõ bỏ hoang.”

Hoắc Khai Hà nghe vậy thì lập tức nổi giận lôi đình, ông ta gần như gào lên một câu: “Cái gì? Ông lại dám ra tay với Chu nguyên soái? Ông còn cần cái mạng già nữa hay không.”

Nhưng mà Hoắc Khai Hà bỗng phát hiện ra Hoắc Nghệ Tinh không hề bị tổn thương gì mà đứng ở trước mặt mình, lúc này mới thở phào một hơi.

Không cần hỏi kết quả, Hoắc Khai Hà đã có thể nghĩ ra được Hoắc Nghệ Tinh không phải đối thủ của Chu Hàn.

Đồng thời trong lòng ông ta cũng cảm thấy rất hoảng sợ, vẫn may Hoắc Nghệ Tinh còn giữ được mạng sống.

Nếu không sẽ không có người nào có thể kéo con gái ông ta từ cõi chết trở về.

“Sau đó thì sao?” Hoắc Khai Hà không nhịn được hỏi một câu, ông ta rất muốn biết vì sao Hoắc Nghệ Tinh không việc gì.

“Tôi khai chiến với Chu nguyên soái, cậu ấy nhường tôi mấy hiệp, cho đến khi tôi nói muốn làm thật, kết quả cậu ấy thật sự quyết tâm.” Nói đến đây, trong lòng Hoắc Nghệ Tinh giật mình, không tự giác mà dừng câu chuyện lại.

Thấy Hoắc Nghệ Tinh không nói lời nào, Hoắc Khai Hà vội vàng lên tiếng thúc giục: “Mau nói đi.”

Hoắc Nghệ Tinh thở dài, cuối cùng dứt khoát không cần mặt mũi, thở dài một tiếng: “Chu nguyên soái thật sự ra tay, chỉ một chiêu đã đánh bại tôi.”

“Cái gì?” Hoắc Khai Hà vô cùng chấn động, giọng nói của ông ta phải cất cao tám độ: “Một chiêu?”

Phải biết, Hoắc Nghệ Tinh cũng không phải là bình thường người.

Ông ta không chỉ giỏi y thuật, hơn nữa ông ta còn lấy y vào võ, trên cơ bản là khó gặp được kẻ địch.

Nếu nói Hoắc Nghệ Tinh thua Chu Hàn, Hoắc Khai Hà hoàn toàn có thể chấp nhận.

Nhưng trong tình hình nghiêm túc, một chiêu đã thất bại, điều này làm ông ta cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.

“Rốt cuộc thực lực của Chu nguyên soái mạnh đến cỡ nào chứ…” Hoắc Khai Hà lẩm bẩm nói ra một tiếng.

Đồng thời, trong lòng ông ta càng thêm kiên định muốn kín đáo đưa con gái cho Chu Hàn bảo vệ.

“Lão Hoắc, ông đi thuyết phục Tử Kim, để con bé đi làm hầu gái cho Chu nguyên soái.” Sau khi Hoắc Khai Hà dặn dò một tiếng thì chắp hai tay sau lưng, mang theo vẻ u sầu rời đi.

Hoắc Nghệ Tinh lại sững sờ tại chỗ, làm người giúp việc cho Chu nguyên soái?

Một bên khác, sau khi Kỳ Tiếu Thiên rời đi, Chu Hàn phái Thanh Long đi ra ngoài một chuyến, để anh ta điều tra vị trí của Tô Tam Cô.

Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Mặc dù trong lòng Chu Hàn rất rõ ràng, nếu như Tô Tam Cô thật sự gặp hoàng tử, chỉ sợ rất khó tìm thấy bà ta.

Cũng giống như lúc trước cha con nhà họ Thái bị Hoắc Nghệ Tinh giấu ở một nơi ánh sáng chiếu không tới, bình thường rất khó để tìm ra.

Nhưng mà cho dù như thế nào Chu Hàn cũng muốn thử một lần.

Sau khi Thanh Long rời đi, Chu Hàn lại bắt tay vào làm việc của công ty dược.

Bây giờ hai chướng ngại vật là Thái, Hoắc đã bị diệt trừ, tin chắc xây dựng công ty dược sẽ không còn xuất hiện hỗn loạn gì nữa.

Chu Xung nghe tin thì chạy đến, tỏ vẻ sẽ tiếp tục đầu tư nhập cổ phần cho Chu Hàn.

Nhưng Chu Hàn căn bản không quan tâm đến chút tiền ấy, chỉ là Chu Xung không ngừng kiên trì mà thôi, không còn cách nào khác, anh đành phải để ông ta gia nhập vào.

Vì để có thể xứng danh cho mẹ con Hách Lôi, đương nhiên Chu Hàn muốn xây dựng công ty dược nhanh chóng một chút.

Mà sau khi Thái Đại Cường chết, Hoàng Minh cũng rời khỏi biệt thự, thuận lợi cướp lại tập đoàn Giang Đông về tay.

Đối với đám bè phái còn sót lại của Thái Đại Cường, đều bị Hoàng Minh một hơi diệt sạch.

Đảo mắt ba ngày đã trôi qua, tất cả những công việc trong công ty dược đều được tiến hành rất thuận lợi, sau khi làm ăn thịnh vượng, danh tiếng cũng vô cùng tốt.

Nhưng cố tình vào lúc danh tiếng đang tốt đẹp, đột nhiên lại xảy ra chuyện.

Chẳng biết tại sao, trong chợ đột nhiên tuôn ra một nhóm thuốc giống thuốc của công ty dược Tô thị như đúc.

Chỉ là nhóm thuốc này căn bản không phải do Tô thị chế tạo ra, nhưng lại lấy danh nghĩa của Tô thị để lưu thông trên thị trường.

Mà nhóm thuốc này có vấn đề rất lớn, đã có mười mấy người chết vì uống thuốc rồi.

Về phần những người còn uống thuốc không chết thì đều đã được đưa đến bệnh viện kịp thời, khó khăn lắm mới giữ được mạng sống.

“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Nhất định phải tra rõ ràng.” Lần này Chu Hàn tức giận không nhẹ, nhưng mà anh cũng không nổi nóng.

Bởi vì nổi nóng là hành vi của người tầm thường.

Nguyên soái đứng đầu đế quốc như Chu Hàn xưa nay sẽ không phát cáu.

Dù sao phát cáu cũng không giải quyết được vấn đề gì.

“Rõ.” Thanh Long cung kính trả lời một tiếng, lập tức đi làm.

Mà ngay lúc Thanh Long vừa rời chân trước khỏi biệt thự, một chiếc xe sang trọng đỗ lại, Hoắc Tử Kim chết đi sống lại liền tiến vào biệt thự.

“Ông chủ, anh vẫn còn khỏe chứ.” Hoắc Tử Kim đi thẳng tới trước mặt Chu Hàn, vô cùng cung kính.

Chu Hàn lập tức mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nhìn xem Hoắc Tử Kim, trong lòng anh tràn ngập nghi hoặc.

Không phải Hoắc Tử Kim đã chết rồi sao? Tại sao lại sống lại, hơn nữa còn êm đẹp đứng ở trước mặt mình.

Điều này khiến Chu Hàn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, chẳng lẽ cô ta chết đi sống lại sao?

“A… Cô là người hay quỷ?” Đúng lúc này Hách Lôi đột nhiên lao đến, trên mặt bà tràn đầy vẻ hoảng sợ nhìn Hoắc Tử Kim.

Hoắc Tử Kim cũng không hề để ý đến phản ứng của Hách Lôi, ngược lại rất lễ phép chào hỏi Hách Lôi một tiếng: “Chào bà, bà Tô.”

Thấy Hoắc Tử Kim giống như biến thành người khác, Hách Lôi quá sợ hãi.

Nhưng mà bà vẫn nhút nhát nói ra một câu: “Chào cô.”

Thấy bây giờ Hoắc Tử Kim hiểu chuyện như thế, lúc này Hách Lôi thăm dò hỏi thăm: “Cô Hoắc, có thể chuyển ít tiền cho tôi hay không?”

Đương nhiên Hoắc Tử Kim sẽ đồng ý, bởi vì trong lòng cô ta vô cùng rõ ràng, mình đến để làm người giúp việc cho mấy người Chu Hàn.

Chỉ có như thế mới có thể tìm được che chở.

Mà một khi hoàng tử thẹn quá hoá giận, xảy ra xung đột chính diện với Chu Hàn, đến lúc đó chắc chắn hoàng tử sẽ bị Chu Hàn giết chết.

Một khi hoàng tử chết rồi, Hoắc Tử Kim sẽ có thể trở về nhà họ Hoắc, từ đây không tiếp tục để ý đến mấy người Chu Hàn nữa.

Mà nhà họ Hoắc cũng đã tung ra tin tức Hoắc Tử Kim muốn làm nữ hầu cho Chu Hàn.

Cho dù toàn bộ nhà họ Hoắc đều biến thành trò cười, nhưng vì để bảo vệ mạng sống của Hoắc Tử Kim, Hoắc Khai Hà cũng không cần quan tâm.

Nhiều khi mặt mũi không đáng một đồng tiền nào cả, mạng người mới là quan trọng nhất.

“Sao cô có thể sống được?” Hách Lôi thấy Hoắc Tử Kim đồng ý, lập tức cũng không vội vã đòi tiền, mà đổi đề tài hỏi ra một câu.

Hoắc Tử Kim cũng không giấu giếm, nói một năm một mười chuyện Hoắc Nghệ Tinh kéo mình từ cõi chết trở về ra.

Hách Lôi nghe Hoắc Tử Kim giải thích xong, lúc này tán thưởng một tiếng: “Hoắc Nghệ Tinh thật sự là diệu thủ hồi xuân, không nghĩ tới người chết mà vẫn có thể cứu sống.”

“Đúng rồi, vậy chẳng lẽ tôi cũng có thể trường sinh bất lão sao? Về sau nếu tôi chết rồi, cứ để Hoắc Nghệ Tinh cứu sống tôi là được.”

Đối với ảo tưởng hão huyền của Hách Lôi, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm bà bằng vẻ mặt như nhìn đồ ngốc.

Hách Lôi có chút không chịu được ánh mắt của đám người, lúc này liền kéo Hoắc Tử Kim kéo sang một bên đòi tiền cô ta.

Chu Hàn thì gọi Bạch Hổ đến để anh ta ra ngoài nghe ngóng, thuận tiện nhìn xem rốt cuộc nhà họ Hoắc có ý đồ gì, tại sao lại sắp xếp Hoắc Tử Kim đến đây.

Bạch Hổ lập tức làm theo, lúc trời tối anh ta đã trở về từ Cảng Thành, đi thẳng đến biệt thự.

“Nguyên soái, hoàng tử cầu hôn nhà họ Hoắc.” Bạch Hổ đi đến trước mặt Chu Hàn nói.

Một câu đơn giản lại ẩn chứa rất nhiều tin tức.

Chu Hàn coi như đã hiểu, sở dĩ Hoắc Tử Kim trở nên hiểu chuyện như thế, hóa ra là tới tìm kiếm sự che chở.

Nhà họ Hoắc cũng biết tính toán đấy.

Như thế này đã vô hình đứng giữa gây ra thù hận của hoàng tử đối với Chu Hàn.

“Nguyên soái, có cần đuổi Hoắc Tử Kim ra ngoài hay không?” Thấy Chu Hàn hơi híp hai mắt lại, rơi vào trầm tư.

Bạch Hổ vội vàng lên tiếng hỏi.

Chu Hàn lại lắc đầu nói: “Không cần, để cô ta ở lại đi.”

Dứt lời, Chu Hàn liền đi ra khỏi biệt thự.

Cho tới bây giờ Thanh Long vẫn chưa về, Chu Hàn không cần gọi điện hỏi tình huống cũng đoán được Thanh Long đã xảy ra chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK