Mục lục
Đế Quốc Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch lão ngoài cười trong không cười, nói tiếp: “Lát nữa tính!”

Giọng nói của ông khàn khàn, nghe rất có uy lực!

Chu Hàn nghe vậy thì hơi giật mình, anh hiểu rõ ý tứ trong lời nói của ông.

Ông già này là muốn tính toán mình với Bạch Khinh Ca và Bạch Như Ngọc.

Có điều, Chu Hàn không hề sợ hãi.

Nếu ông Bạch kiên quyết muốn tính sổ, anh cũng nhất định theo đến cùng.

Chỉ cần ông Bạch giao ra công thức bí mật luyện chế Sinh Tức đan, vậy thì cái gì cũng dễ nói.

“Tần lão.” Bạch lão chuyển mắt, nhìn vào Tần lão.

Ông nói một câu mang khí thế hung hãn dọa người.

Bạch lão gào lên: “Lăn tới đây!”

Tần lão nghe thấy thế cả người ngẩn ra, rõ ràng lúc này ông ta đang sợ hãi và chột dạ.

Bởi vì ông ta nhìn rõ hình ảnh Bạch lão vừa mới giết hết bốn phía.

Cho nên hiện tại, Tần lão làm gì có lá gan đắc tội Bạch lão?

“Bạch lão, tôi biết ông tìm tôi là có chuyện gì!”

Tần lão rất nhiệt tình, nói thẳng: “Công thức bí mật đúng không?”

Dứt lời, ông ta cười “ha ha”, nhanh chóng bước tới, thành thật giao ra một phần ba công thức bí mật vẫn mang theo trên người.

“Bạch lão, đây là công thức bí mật làm Sinh Tức đan của ông, mau cất đi!” Tần lão biểu hiện vô cùng cung kính, ai cũng không thể chỉ ra một chút sai lầm.

Sở dĩ lúc này Tần lão chọn mềm mỏng là bởi vì bị Chu Hàn uy hiếp và gây sức ép.

Dù sao nếu muốn đánh, Chu Hàn cũng đã chuẩn bị xong.

Thực lực mà Chu Hàn thể hiện ra ép Tần lão đến không thở nổi.

Thứ hai, ông Tần cũng hiểu rõ đạo lý “mang ngọc có tội”.

Cho nên vào lúc này, ông ta nguyện ý giao ra công thức bí mật, sau đó lại có thể quan sát hai bên, làm “ngư ông đắc lợi”!

“Hừ!” Bạch lão cười lạnh một tiếng, vung ra một cái tát.

“Bốp” một tiếng, Tần lão bay ngược ra, rơi xuống đất như một con diều đứt dây.

“Bò lại đây!” Bạch lão tức giận gọi một tiếng, dùng giọng điệu ra lệnh.

Tần lão có thể cảm nhận lửa giận trên người Bạch lão một cách rõ ràng, cho nên không dám lơ là chậm trễ, lập tức chật vật thành thật bò dậy từ mặt đất.

Ông ta bước nhanh đến trước mặt Bạch lão, kết quả lại bị Bạch lão tát bay một lần nữa.

“Tôi ra lệnh cho ông bò lại dây! Không nghe thấy à?”

Ông tức giận đến thổi râu trừng mắt, nói: “Bò đến đây cho tôi!”

Lúc này trong lòng Tần lão biết rõ chỗ dựa của bản thân đã mất, mà Bạch lão lại mạnh mẽ.

Bất đắc dĩ bị người khác lấn át, ông ta nhanh chóng chấp nhận kết quả trong lòng, cứ thế mà bò tới.

Vừa bò về phía Bạch lão, trong lòng ông ta vừa hận, thề rằng nếu có cơ hội nhất định phải giết chết Bạch lão!

Tần lão chầm chậm bò, Bạch lão cũng có vẻ rất kiên nhẫn, không hề thúc giục Tần lão, không bắt ông ta phải bò nhanh hơn.

Trong lúc vừa yên lặng chờ đợi ông Tần bò đến, Bạch lão cũng nhìn về phía Chu Hàn.

“Chu Nguyên soái, bây giờ là lúc tính toán giữa chúng ta.” Bạch lão ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn có vẻ thấu hiểu.

Sắc mặt Chu Hàn bình tĩnh, thong dong mà đối diện với Bạch lão.

“Ông muốn tính như thế nào?” Anh thờ ơ hỏi từng chữ một.

Bạch lão đang muốn nổi giận mắng Chu Hàn, nhưng bọn người Vương lão và Tề Thắng Thiên lại nhanh chóng bước tới.

“Bạch lão!” Mấy người vội vàng chào hỏi Bạch lão, bày tỏ sự kính trọng đối với ông.

“Hả?” Bạch lão cau mày, ánh mắt nhìn qua đám người Tề Thắng Thiên.

Cuối cùng, chỉ thấy mấy người kia bộ dạng hậm hực, vẻ mặt có chút xấu hổ mà miễn cưỡng tươi cười.

“Đừng bày ra bộ mặt cợt nhả đấy để đối phó với lão!”

Bạch lão không hề khách khí mà nói: “Mấy người có chuyện gì thì nói thẳng!”

Nghe ông Bạch nói xong, Tề Thắng Thiên vội vàng xum xoe nói: “Chúc mừng Bạch lão xuất quan, chúc mừng ông xuất quan,…”

“Câm miệng!” Bạch lão nghe thế vô cùng tức giận, ông không thể chịu đựng loại xum xoe nịnh bợ này.

Mà lúc này, Tần lão đã sắp bò tới trước mặt Bạch lão.

Bạch lão không nể tình đá ông ta một cái nữa, thể hiện sự tức giận của mình, đồng thời cũng làm cho mấy người Tề Thắng Thiên cảm thấy sợ hãi.

“Tôi nói cho lão biết, Tần lão.”

Bạch lão nheo đôi mắt già nua: “Hôm nay, tôi muốn lấy mạng của Chu Hàn, không ai có thể ngăn cản.”

Ngay sau đó, ông đổi giọng nhắc nhở mọi người: “Cái chết của cháu gái tôi, Khinh Ca, cũng không thể bỏ qua như vậy!”

Chu Hàn đứng một bên nghe vậy, trong lòng hơi chấn động, nhưng cũng chuẩn bị sẵn sàng phải chiến đấu một trận.

“Lão già, ông muốn chết ư?” Huyền Vũ và Vô Diện đột nhiên cùng nhau đi tới.

Hai người cùng nhìn chằm chằm Bạch lão, gần như đồng thanh nói: “Dám vô lễ với Chu Nguyên soái ư?”

Bạch lão nghe thế khịt mũi coi thường, không nói gì đã ra tay với hai người Huyền Vũ và Vô Diện.

Có điều, Bạch lão còn chưa chạm được vào hai người, Chu Hàn đã mạnh mẽ nhắm vào chỗ yếu hại của ông mà ra tay!

Giờ phút này, Bạch lão có thể cảm nhận rõ ràng sát ý của Chu Hàn, cùng với sự đáng sợ của một chưởng này!

Tình thế quá nguy cấp, Bạch lão đành phải dừng lại đòn tấn công về Huyền Vũ và Vô Diện, chuyển sang tấn công Chu Hàn.

Tuy nhiên, khi ông chuyển sang đối phó Chu Hàn, Vô Diện và Huyền Vũ lại đột nhiên bước tới, không nói hai lời đã ra tay với ông.

“Bang!” Một bàn tay của ông Bạch đánh bay hai người, tay đối diện đánh vào thế công của Chu Hàn.

Huyền Vũ và Vô Diện bị đánh lui vài bước.

Chỉ còn Chu Hàn cứng đối cứng với Bạch lão!

Hai người đánh đến khó phân thắng bại, khiến trong lòng Bạch lão vô cùng kinh ngạc.

Ông không hiểu được tại sao mình bế quan lâu như vậy, lại không đánh thắng nổi Chu Hàn!

Khó khăn lắm hai người mới ở vị trí ngang bằng nhau.

Nhưng thực tế, Bạch lão hoàn toàn không phải đối thủ của Chu Hàn.

Lúc này Chu Hàn mới dùng đến bảy phần sức mạnh của bản thân!

Sở dĩ ông ta có thể bóp chết hai trăm tinh nhuệ của ông Quý và ông Nhạc bằng tay không, không phải do ông ta mạnh hơn Chu Hàn, mà là do ông có phương pháp phá giải, nên mới có vẻ vô cùng đơn giản.

Nếu Chu Hàn cũng biết cách phá giải, anh chỉ cần dùng một chiêu đã có thể giết chết hai trăm tinh nhuệ của ông Quý và ông Nhạc.

Không cần thiết phải tốn nhiều thời gian như ông Bạch.

Những năm phút…

Với năm phút, Chu Hàn đã có thể diệt cả một gia tộc!

“Bạch lão, ông phải tự biết rằng.” Chu Hàn đột nhiên nhắc nhở một tiếng: “Bạch Khinh Ca tự sát chết.”

“Ranh con!”

Bạch lão tức giận mắng to Chu Hàn: “Cậu còn dám cãi? Tôi nhất định phải đánh chết cậu!”

Lúc này Bạch lão đã nổi lên sát khí.

Vừa nói, ông trực tiếp dùng bàn tay đánh Chu Hàn một cái.

Ở một bên, đám người Vương lão trừng mắt nhìn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK