ngừng cầu khẩn cửa thang máy nhanh nhanh đóng lại.
Người của Quan lão nhị lao tới với tốc độ rất nhanh, chớp mắt đã đến trước cửa
thang máy, mà lúc này cửa thang máy chỉ có một khoảng nhỏ nữa thôi là đóng
lại rồi!
Lần đầu tiên trong đời A Cửu có cảm giác tốc độ cửa tháng máy đóng chậm đến
thế, làm cho da đầu anh ta tê dại, lồng ngực đạp như muốn lọt ra ngoài.
“Đinh!” May mắn thay trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, cửa thang máy
cuối cùng cũng đóng lại, mà A Cửu cũng được thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta còn cho rằng chính mình chết chắc luôn rồi, cũng may là sự việc không
vượt quá tầm kiểm soát, cuối cùng trong thời khắc mấu chốt anh ta tránh thoát
được một kiếp.
Thế nhưng tuy tránh thoát được lần này, giờ tiếp theo phải làm gì mới được
đây?
A Cửu vẫn mặc bộ đồ lao công trên người như cũ, anh ta biết rõ là bản thân
mình sẽ không chống đỡ được lâu.
Rốt cuộc thì mỗi một tầng của Hoàng Hạc lâu có khả năng đều có người của
Quan lão nhị.
Giờ phút này A Cửu thật sự không biết nên làm gì cho phải, nhưng ngay sau đó
anh ta không còn phân vân hay do dự gì nữa, mà lập tức gọi điện ngay cho Chu
Hàn.
Giờ này anh ta có thể nghĩ đến chỉ có mỗi Chu Hàn thôi, nếu Chu Hàn không
muốn giúp thì lúc nào A Cửu cũng có thể chết ở chỗ này.
Cùng lúc đó, Chu Hàn đang xem luyện chế đan dược ở Bạch thị.
Hai ngày nay Bạch Như Ngọc thế mà trở nên yên ổn nhiều, cũng không làm ra
chuyện gì. Chẳng qua Chu Hàn cũng lười để ý đến cái bà cô điên này, mặc kệ
Bạch Như Ngọc an tâm cái gì, mưu toan cái gì thì tạm thời Chu Hàn cũng sẽ
không quản cô ta.
Nguyên nhân rất đơn giản, thời cơ chưa chín muồi.
Một khi thời cơ tới, Chu Hàn mới xem xét rồi quyết định xử lý Bạch Như Ngọc
ra sao. Dù sao, Chu Hàn cũng phải loại người dễ chọc.
Cho dù Bạch Như Ngọc có tìm được chỗ dựa là Cốc Hoài Tĩnh, thì chỉ cần cô ta
dám chạm vào vảy ngược của Chu Hàn, Chu Hàn sẽ xử lý cô ta ngay.
Di động của Chu Hàn bỗng reo lên.
Anh nhìn lướt qua thì thấy cuộc gọi là của A Cửu, ngay lập tức liền bắt máy.
Sau khi bắt máy lại phát hiện ra tín hiệu bên người kia không được tốt, âm thanh
cứ đứt quãng nói gì cũng khong nghe rõ.
Lông mày Chu Hàn lập tức nhăn lại, phán đoán đầu tiên của anh là A Cửu có
khả năng đã xảy ra chuyện!
Nếu ngay lúc này A Cửu lại xảy ra chuyện, Chu Hàn đương nhiên sẽ không mặc
kệ.
“Thanh Long, Bạch Hổ mau theo tôi đến Đường Thành!” Chu Hàn không do dự
ngắt điện thoại, lập tức ra lệnh cho Thanh Long và Bạch Hổ.
Nghe vậy hai người kia chạy ù ra từ trong góc khuất nào đó, ồn ào xuất hiện
trước mặt Chu Hàn, vẻ mặt đầy cung kính đáp:”Tuân lệnh.”
Tô Hàm vừa thấy Chu Hàn muốn đi Đường Thành, cũng vội vã nói:”Em cũng
muốn đi!”
Chu Hàn thấy Tô Hàm cũng muốn đi, lập tức không đồng ý lắc đầu: ”Vợ ngoan
em đừng nên đi, A Cửu có thể đã gặp chuyện rồi nên anh cần phải đi cứu anh
ta.”
Chu Hàn thành thật trả lời, không dám gạt Tô Hàm tránh cho cô suy nghĩ
lung tung, nhưng nếu nói ra thì cô sẽ lại càng lo lắng hơn.
“A, A Cửu đã xảy ra chuyện gì?” Tô Hàm sửng sốt, rõ ràng không phản ứng
kịp.
Song Chu Hàn cũng không giải thích nhiều, anh chỉ gật đầu, lên tiếng dỗ dành
nói:”Em và mẹ em ở Bạch thị thì hơn không nên đi lung tung, Chu Tước Huyền
Vũ sẽ bảo vệ cho hai người an toàn.”
Tô Hàm khẽ cắn môi, nhưng không nói gì thêm nữa.
Khi Chu Hàn sắp đi khỏi, cô bỗng mở miệng nói: ”Chu Hàn, anh tới Đường
Thành có thể dành chút thời gian tìm Tề Họa Mi được không? Nếu được thì
mang cô ấy về đây.”
Nghe được lời này, Chu Hàn cảm thấy sửng sốt. Có thể thấy là trong khoảng
thời gian ngắn thì anh đã quên mất người tên Tề Họa Mi rồi, chủ yếu là do lúc
này Chu Hàn vô cũng vội vã.
Tô Hàm thấy bộ dạng này của Chu Hàn, chân mày thanh tú của cô hơi nhíu lại
nói: “Chu Hàn, anh không thể mặc kệ cô ấy, Tề Họa Mi là bạn thân của em.”
Thật ra Tô Hàm cũng không phải tốt bụng mà nói vậy vì để khiến cho Chu Hàn
cứu Tề Họa Mi.
Mà sự thật là Tề Họa Mi và Tô Hàm thật sự đã trở thành bạn thân của nhau, tất
nhiên còn có Hoắc Khai Hà, con gái của Hoắc Tử Kim.
“Vợ yêu em cứ yêm tâm, có anh ở đó thì Tề Họa Mi sẽ không có chuyện gì
đâu.” Chu Hàn khẽ cười với Tô Hàm, bên trong nụ cười lộ ra sự kiên định.
Mà sau khi Tô Hàm nhận được lời đồng ý của Chu Hàn, trong thời gian ngắn vẻ
mặt đầy kích động.
“Vậy cảm ơn chồng nha!” Mặt Tô Hàm gần như đỏ hết cả lên đáp lại.
Mà giờ Chu Hàn cũng không có tâm trạng liếc mắt đưa tình với Tô Hàm, tuy
anh không bài xích gì cô, nhưng biết rõ lúc nào nên làm gì.
“Được.” Chu Hàn cuối cùng cũng nói câu cuối, sau đó lập tức rời đi cùng
Thanh Long Bạch Hổ, không dừng lại thêm gì nữa.
Sau khi rời khỏi Bạch thị, cả ba đi thẳng ra sân bay.
Lúc này, A Cửu đang ở trong thang máy tất nhiên là không gọi được cho Chu
Hàn rồi, cho dù gọi được cũng vô dụng!
Mà anh ta cũng không ngu mà ra khỏi thang máy, bởi vì dù đi chỗ nào đi nữa,
chỉ cần rời khỏi thang máy chỉ có con đường chết mà thôi.
Do đó A Cửu đương nhiên là không ngốc nghếch mà đi ra, anh ta mở vách ngăn
của thang máy ra rồi trốn vào sau đó. đóng lại như cũ.
Sau khi anh ta đóng vách ngăn lại, trong thời gian ngắn thì người của Quan lão
nhị hoàn toàn không thể tìm ra anh ta.
A Cửu lo lắng không nguôi, lúc thang máy hết lên rồi xuống thì trái tim anh ta
cũng lên lên xuống xuống!
Mà bọn người Quan lão nhị lúc này đã lật toàn bộ Hoàng Hạc lâu lên trời, ra
vào thang máy mấy chục lần rồi mà vẫn không bắt được A Cửu.
“Gặp ma rồi hả trời, không thể thế được! Tên kia có thể trốn đi đấu chứ?” Quan
lão nhị xoa xoa sau gáy, tức giận nói.
Ông ta như đang lẩm bẩm một mình, lại như đang chất vấn đám tay sai, làm cho
người của ông không dám hó hé gì.
“Trước tiên dừng thang mang máy lại! Chờ người của chúng ta kiểm tra xong
cầu thang bộ xong rồi nói tiếp!” Quan lão nhị lâp tức ra lệnh, phân phó người
của mình một câu.
Ngay lúc này, Quan lão nhị muốn phong tỏa toàn bộ Hòang Hạc Lâu, dù là một
con ruồi bọ ông cũng không cho thoát được!
Mà trước đó Quan lão nhị đã ra lệnh cho người của mình đi tới chỗ cầu thang
thoát hiểm rồi.
Quan lão nhị đoán chắc rằng A Cửu trốn ở chỗ cầu thang thoát hiểm, giờ chỉ
chờ người của mình đang kiếm chỗ cầu thang trở về báo cáo tình huống.
Chớp mắt đã mười phút trôi qua, cuối cùng người của Quan lão nhị nhận lệnh
đã trở về từ cầu thang thoát hiểm trở về.
“Quan gia, không tìm được người!”
“Quan gia, trong đó đến một con muỗi cũng không có, những chỗ có thể trốn
được chúng tôi đều tìm kĩ hết rồi, chính xác là không có!”
Nhưng đây không phải là tin tức mà Quan lão nhị mong muốn, điều này làm ông
ta rất khó chịu.
“Nếu không có chỗ cầu thang thoát hiểm thì tìm trong phòng của khác, tìm từng
phòng một, tôi không tin là có chuyện quái như thế!” Quan lão nhị ra lệnh nói,
lên tiếng phân phó việc cho đám người.
Sau khi nghe Quan lão nhị ra lệnh, bọn thuộc hạ nhanh chóng làm theo.
Rất nhanh một đám lại một đám ra vào mấy chục căn phòng cho khách.
Nhưng kết quả cuối cùng vẫn như không tìm được A Cửu!
“Đem tất cả nhân viên trong khách sạn bắt lại, đặc biệt là lao công, tôi muốnkiểm tra từng người một!”