Cho nên vào thời điểm này, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn người trong video lấy ra một con dao sắc, nhảy tới chỗ bọn người Bạch Khinh Ca ra tay.
Vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc như thế này, Chu Hàn cảm thấy trái tim mình như bị hàng chục cây kim đâm vào.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện, người ấy bất ngờ đánh gục gã họ Mộc ấy rồi ném anh ta ra ngoài!
Trong lòng Chu Hàn vui mừng khôn xiết, nhìn kỹ lại, phát hiện ra người đó không phải khác, chính là Vô Liểm.
Trước đấy, khi Đường Minh Minh kể về nơi ở của ba người Bạch Hoài Tài, Vô Liểm luôn ẩn mình trong đám đông lần đầu tiên rời khỏi Đường gia, đi thẳng đến nhà xưởng bị bỏ hoang!
Trận chiến này, Chu Hàn suýt chút nữa đã thua!
May mà Vô Liểm đã kịp thời xuất hiện để cứu người, nếu không thì hậu quả thật khủng khiếp!
“Tốt, tốt, tốt!” Chu Hàn liên tục nói ba chữ ‘tốt’…
Giờ khắc này, trong lòng anh vô cùng sung sướng.
“Nguyên soái, chúng tôi đến muộn!” Đúng lúc này, một đám người bất ngờ đi vào.
Trên tay bọn họ cầm nhiều loại vũ khí đủ kiểu dáng, trông rất hùng hổ và mạnh mẽ.
Hai mắt Chu Hàn hơi nhíu lại, nghe thấy âm thanh liền quay đầu nhìn, chỉ thấy hội trưởng Đệ nhất cùng với đám người đệ tử của Võ Minh vội vàng chạy tới đây.
Hội trưởng Đệ nhất nhanh chóng đi tới chỗ của Chu Hàn, Vương lão cùng với Tề Thắng Thiên nhìn về phía Chu Hàn, chờ đợi mệnh lệnh từ anh.
Chu Hàn vẫy vẫy tay, ra hiệu cho hai người tản ra một chút.
Ngay sau đó, Tề Thắng Thiên cùng với Vương lão đều làm theo chỉ dẫn của Chu Hàn.
Rất nhanh, Tề Thắng Thiên cùng Vương lão đều tránh người sang một bên để nhường đường.
Hội trưởng Đệ nhất mang theo vài tên thân tín nhanh chân đi đến trước mặt của Chu Hàn, ông ta đỏ bừng mặt nói: “Chu nguyên soái, nửa đường chúng tôi bị người của Bạch thị chặn lại, đã tới chậm một bước.”
Chu Hàn bình tĩnh gật đầu nói: “Không sao.”
Một câu chỉ có hai chữ đơn giản, khiến cho tâm trạng của hội trưởng Đệ nhất ổn định được phần nào.
Ông ta cung kính cúi đầu nhìn Chu Hàn, tỏ ý cảm kích, sau đấy xoay người vẫy vẫy tay.
“Đệ tử Võ Minh nghe lệnh! Chúng ta sẽ khống chế toàn bộ nơi này!” Câu này của ông ta tràn đầy khí phách, cả người nhìn vô cùng tiêu sái.
Tuy nhiên, hội trưởng Đệ nhất im lặng một lúc, sau đó thay đổi giọng điệu: “Hôm nay, có hội trưởng Đệ nhất Võ Minh ở đây, ta muốn xem xem kẻ nào dám động tới Chu nguyên soái!”
Trên thực tế, sự xuất hiện của hội trưởng Đệ nhất vào lúc này là vô cùng thừa thãi.
Thật ra thì người của Tề Thắng Thiên cùng với Vương lão đã khống chế được toàn bộ hiện trường, người của Mộc thị đến đây cũng không nhiều, cho nên giờ phút này không ai có thể uy hiếp được Chu Hàn.
Chu Hàn nhanh chóng cầm lấy di động, nói với Vô Liểm ở bên kia video một câu: “Mau cứu người! Mang bọn họ đến bệnh viện gặp đám người Tô Hàm.”
“Tuân mệnh!” Kẻ giấu mặt ở đầu bên kia điện thoại nghe thấy mệnh lệnh của Chu Hàn, lập tức cung kính trả lời.
Sau đấy mang ba người Bạch Hoàn Tài đi cấp cứu.
Khi Chu Hàn cho rằng mọi việc đã được xử lý xong xuôi, dự định sẽ trở về bệnh viện chờ tin tốt, tiện thể đợi đám người Bạch Hoàn Tài trở về lại bất ngờ phát sinh thêm biến cố!
Ngoài cửa đột nhiên vọng tới tiếng phanh xe thắng lại vô cùng lớn.
Ngay sau đó, một giọng nói lớn vang lên: “Gia chủ Quý thị, hôm nay đặc biệt tới gặp Chu nguyên soái!”
“Gia chủ Nhạc thị, hôm nay đặc biệt tới thách đấu Chu nguyên soái!”
Ngay sau đó, bóng dáng của Qúy lão và Nhạc Lão cùng nhau xuất hiện, trông dáng hai lão rất tự phụ, đi đến.
“Hỗn xược!” Hội trưởng Đệ nhất lập tức tức giận mắng họ một tiếng.
Phải biết rằng, vừa nãy ông ta còn mới tuyên bố rằng không cho bất kì kẻ nào động tới Chu Hàn.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Quý lão cùng với Nhạc lão đều xuất hiện, quang minh chính đại thách thức Chu Hàn như thế.
Làm vậy không khác gì đánh vào mặt hội trưởng Đệ nhất một cái! Giờ phút này, ông ta chỉ cảm thấy mặt ông ta vô cùng nóng rát và đỏ bừng.
“Ông đang mắng ai thế?” Qúy lão tức giận, gắt gao nhìn chằm chằm vào hội trưởng Đệ nhất.
Sau cái chết của Cao lão, Qúy lão và Nhạc lão đã cấu kết với Mộc thị.
Mộc thị đã giao dịch rõ ràng với hai đại gia tộc, nếu Quý lão với Nhạc lão ngày hôm nay có thể bắt Chu Hàn lại và giao nộp cho Mộc thị.
Thì Mộc thị tự nguyện sẵn sàng chia sẻ một phần ba công thức luyện Lợi Tức Đan với Qúy lão và Nhạc lão!
Đối với công thức chế tạo Sinh Tức Đan, cho dù chỉ có một phần ba, vẫn khiến cho người khác cảm thấy hào hứng.
Cho nên bây giờ, Quý lão và Nhạc lão mới có thể không sợ sống chết dẫn người tới thách thức Chu Hàn.
Cho dù bọn họ biết rõ, ở xung quanh Chu Hàn có rất nhiều người bảo vệ anh.
Nhưng bọn họ không sợ hãi, bởi vì Mộc thị đã cho bọn họ đủ tự tin.
Trước đó, Mộc thị đã lựa chọn một trăm người đến từ Qúy gia và Nhạc gia.
Một trăm người này đã được Mộc thị dùng độc dược rèn luyện nên hoàn toàn bất khả chiến bại!
Bởi vì Quý lão với Nhạc lão có chỗ dựa vững chắc như thế mới có thể kiêu ngạo như ngày hôm nay.
Hai lão già làm lơ Chu Hàn, làm lơ Tề Thắng Thiên, làm lơ Vương lão, càng làm lơ hội trưởng Đệ nhất Võ Minh!
Người chết vì tiền chim chết vì mồi, chỉ cần lợi ích cho bản thân lớn và hấp dẫn cũng đủ rồi.
Có rất nhiều người ham lợi nhuận!
Suy cho cùng, giá trị của cuộc sống nằm ở giá trị…
Giá trị ấy đơn giản chỉ là ích lợi mà thôi!
“Hai người các ông đúng là ngu ngốc đến mức không có thuốc chữa mà!” Đệ nhất hội trưởng tức giận tới mức muốn nhảy dựng lên, bây giờ ông ta giống hệt một con mèo bị giẫm phải đuôi.
Cả người đều có vẻ vô cùng xấu hổ.
“Ông nói ai ngu ngốc?”
Quý lão hừ lạnh một tiếng: “Ông chỉ là một hội trưởng nho nhỏ mà thôi, biết cái gì mà nói?”
Nhạc lão thấy vậy, cũng lên tiếng phụ họa nói: “Đúng thế! Một hội trưởng như ông chẳng đáng là gì?”
“Mấy lão đại à, các người làm thế chính là tự đào mồ chôn mình!” Đệ nhất hội trưởng tức giận xua tay ra lệnh cho đệ tử Võ Minh: “Bắt lấy hai lão già này cho ta!”
Nhận được lệnh từ ông ta, một đám đệ tử Võ Minh lập tức chạy về phía Quý lão cùng Nhạc lão.
Mà người của hai gia tộc tiến lên ngăn cản, đệ tử Võ Minh ngay lập tức cùng với người của hai cái gia tộc đánh nhau.
Một trò hay này, sắp mở màn rồi!
Cùng lúc đó, ở trong bệnh viện.
Tiểu Trân liên tục nói muốn xuất viện, đám người Tô Hàm đều không ngăn cản được.
“Tiểu Trân, cô đừng hấp tấp như thế có được không?”
Tô Hàm tận tình khuyên bảo: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Cô có thể nói cho chúng ta biết được không, mọi người cùng nhau tìm cách giải quyết!”
Tiểu Trân nghe vậy chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, cô cũng không hề từ bỏ ý định ra khỏi bệnh viện.
Tô Hàm thấy vậy, lần thứ hai lên tiếng nhắc nhở: “Chúng ta không nên xuất viện cho đến khi Chu Hàn trở lại, có được không?”
Cô trực tiếp lấy Chu Hàn ra để khuyên nhủ Tiểu Trân.
Tiểu Trân nghe thế biểu cảm hơi thay đổi, rõ ràng rất để ý tới Chu Hàn.
Cô ấy kính nể Chu Hàn, đồng thời cũng sùng bái Chu Hàn.
“Tiểu Trân……” Tô Hàm còn muốn thuyết phục.
Nhưng Tiểu Trân lại lắc đầu nói: “Chu phu nhân, ngài đừng khuyên tôi nữa, tôi thật sự có việc rất quan trọng, cực kì gấp!”
Gương mặt xinh đẹp của Tô Hàm hơi trầm xuống, cô khó hiểu hỏi: “Có chuyện gì mà gấp như vậy?”
Tiểu Trân nghe thế chỉ yên lặng, rõ ràng là không tiện nói ra.
Nhưng Tô Hàm không bỏ cuộc nói thêm: “Cô ít nhất cũng phải nói cho tôi nghe biết chuyện gì, như thế thì tôi mới yên tâm được một chút.”