Đối với sự tráo trở của Hách Lôi, Hoắc Khai Hà cảm thấy vô cùng phản cảm.
Không chỉ mỗi Hoắc Khai Hà, ngay cả Hoắc Nghệ Tinh, Hoắc Tử Kim, và những người khác ở đây đều dùng ánh mắt vô cùng quái dị nhìn về phía Hách Lôi.
Nhưng Hách Lôi lại không hề hay biết gì, bà còn muốn “tiếp tục cố gắng”.
“Hỏi đường thôi mà bà đòi tận một trăm triệu. Nếu tôi cho bà, liệu bà có nuốt trôi được không?” Hoắc Khai Hà trực tiếp làm theo ý của Chu Hàn.
Nếu Hách Lôi đã thích tiền đến thế, vậy thì cho bà tiền.
Chẳng qua sẽ không để cho bà tiêu số tiền này, mà sẽ để cho bà ăn nó.
Về phần một vạn lượng vàng kia, cũng là do Chu Hàn lấy ra nhằm tạo áp lực tâm lý cho Hách Lôi.
Chu Hàn không có khả năng thật sự để Hách Lôi ăn sạch một vạn lượng vàng kia, chỉ là hù dọa bà mà thôi.
Trong lúc Hách Lôi còn đang sững sờ, Hoắc Khai Hà lại mở miệng nói: “Tử Kim, đi lấy một trăm triệu bằng tiền mặt tới đây cho ba, trả hết nợ nần.”
Hoắc Khai Hà nói cực kỳ chính đáng, hơn nữa đám người Kỳ Tiếu Thiên, Chu Xung, Hoàng Minh cũng có mặt ở đây.
Một áp lực vô hình khiến Hách Lôi cảm thấy hoảng loạn cực kỳ, tiền và những người này đã tạo cho bà áp lực quá lớn.
“Nếu Hoắc gia chủ đã hào phóng, đồng ý trả tiền…” Đúng lúc này Chu Hàn lại lên tiếng nói: “Vậy không cần tra xét nữa, mẹ vợ đúng, nhốt bà ấy vào trong phòng, ném tiền vào trong đó luôn.”
Chu Hàn thay đổi thái độ: “Để cho mẹ vợ “gặm nhấm” từ từ đi.”
Dứt lời, Chu Hàn đưa mắt ra hiệu với Kỳ Tiếu Thiên, Chu Xung, Hoàng Minh, rồi lập tức đứng dậy rời đi.
Sau khi Chu Hàn rời khỏi, tám chiến thần trực tiếp kéo Hách Lôi vào trong phòng, cũng ném luôn vạn lượng vàng vào trong cho bà.
Về phần một trăm triệu tiền mặt, Hoắc Tử Kim cũng không đi lấy.
Tin chắc một vạn lượng vàng cùng với áp lực do mọi người tạo ra kia đã đủ khiến Hách Lôi sụp đổ hoàn toàn rồi.
“Nguyên soái, lúc nào thì tôi đi vào được?” Tiết Minh Dương thấy thế, lập tức đi tới trước mặt Chu Hàn lên tiếng hỏi.
Cậu rất khôn khéo, từ lâu cậu đã biết ý đồ của Chu Hàn khi giữ mình lại.
Vốn dĩ hôm nay Tiết Minh Dương định tới công ty dược Tô thị để chấn chỉnh, cuối cùng lại bị Chu Hàn giữ lại, cũng được cho biết là có việc.
Mà bây giờ, sau khi Tiết Minh Dương trông thấy cảnh tượng này, cậu đã hoàn toàn hiểu rõ.
“Cứ để cho bà ấy nổi điên ở trong phòng trước đi.” Chu Hàn lên tiếng nhắc nhở: “Chờ bà ấy nổi điên xong, hoàn toàn tuyệt vọng, yên tĩnh lại rồi thì hẵng cho đi trị liệu, tuyệt đối đừng để cho bà ấy mắc bệnh tâm thần.”
Trước mặt cha con Tô Khánh Đông, Chu Hàn phân phó công việc với Tiết Minh Dương.
Mà Tiết Minh Dương tất nhiên là ngầm hiểu, sau khi cậu cung kính gật đầu đáp lời, lập tức đuổi kịp bọn họ, đi tới trước cửa phòng Hách Lôi.
Rất lâu trước kia Tiết Minh Dương đã thành thạo rất nhiều kỹ thuật về ngành y, bao gồm cả phương diện tư vấn tâm lý.
Thậm chí thuốc an thần do cậu bào chế ra, tác dụng cũng khác hẳn so với người thường.
Ngay lúc Tiết Minh Dương đang canh giữ bên ngoài phòng Hách Lôi, Chu Hàn đã đưa đám người Kỳ Tiếu Thiên tới phòng chữ Thiên.
“Hiện giờ ở Hòe Châu còn những thế lực nào đang ngoi đầu lên?” Chu Hàn hỏi ba người.
Ba người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, rất lâu vẫn chưa phản ứng lại.
“Anh Chu yên tâm, những thế lực dư lại kia không tính là gì cả, tôi có thể giải quyết được.” Hoàng Minh vỗ ngực cam đoan, trên mặt vô cùng đắc ý.
Hoàng Minh không đáng tin ra sao, Chu Hàn biết rất rõ.
Thế nên mấy chữ “tôi có thể giải quyết được” trong miệng anh ta, Chu Hàn hoàn toàn không tin.
“Những thế lực còn sót lại đúng là không ra làm sao, vả lại ngành dược Tô thị cũng sẽ không bị uy hiếp nữa.” Đúng lúc này Chu Xung lên tiếng: “Công ty dược Tô thị có tập đoàn Giang Đông và công ty Tĩnh Giang đầu tư, những thế lực bình thường cũng không dám động vào.”
Sau khi nghe Chu Xung giải thích xong, bấy giờ Chu Hàn mới gật đầu.
Anh phải dọn sẵn đường cho Tô Hàm trước, miễn cho về sau có kẻ mấy không có mắt bắt nạt cô.
“Chu nguyên soái, hôm nay ngài kêu chúng tôi tới đây hoá ra là vì chuyện này à?” Kỳ Tiếu Thiên thử hỏi một câu.
Gã vốn đã có chút nghi ngờ, nếu chỉ vì Hách Lôi, chỉ vì việc nhà Chu Hàn không có khả năng tập hợp bọn họ ở đây.
Mà bây giờ cuối cùng Kỳ Tiếu Thiên cũng hiểu được, dụng ý của Chu Hàn khi tập hợp ba người bọn họ tới đây.
“Không sai.” Chu Hàn trực tiếp gật đầu thừa nhận.
Đảo mắt đã tới gần hoàng hôn, sau khi Hách Lôi ầm ĩ cả một buổi chiều, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Mà Tiết Minh Dương lại nắm bắt thời gian đi vào, chữa trị cho Hách Lôi.
Sau khi Hách Lôi trở lại bình thường, bà lẳng lặng ngồi ở trên giường, cố ý dời ánh mắt qua chỗ khác, không nhìn một vạn lượng vàng kia nữa.
Sau khi Hách Lôi ngồi trầm tư rất lâu, cuối cùng bà đứng dậy rời khỏi phòng.
Hách Lôi đi tìm Tô Khánh Đông, Tô Hàm, Chu Hàn, xin lỗi từng người một, hơn nữa còn tỏ vẻ chắc chắn bản thân sẽ quyết tâm sửa đổi lỗi lầm.
Cuối cùng, bà còn gõ cửa phòng của Hoắc Khai Hà.
Cửa phòng mở ra, Hoắc Khai Hà nhìn về phía Hách Lôi với vẻ mặt cân nhắc.
“Hoắc gia chủ, những chuyện trước kia là do tôi sai, vô cùng xin lỗi.” Hách Lôi xin lỗi vô cùng thành khẩn.
“Biết sai và chịu sửa, như vậy không còn gì tốt hơn.” Hoắc Khai Hà cười tủm tỉm thốt ra một câu, đồng thời ông ta cũng phục Chu Hàn sát đất.
Vào lúc sắc trời tối đen, Chu Hàn mang theo mọi người rời khỏi biệt thự, ra bên ngoài chơi đùa.
Đám người đi vào KTV xa hoa nhất, đặt một căn phòng vô cùng sang trọng.
Đám Hoàng Minh nghe tin cũng chạy tới, ngay lập tức không khí càng trở nên náo nhiệt.
Sau khi chơi đến đêm khuya về nhà, vợ chồng Tô Khánh Đông giống như đã bàn bạc xong, nói với Chu Hàn và Tô Hàm: “Hai đứa nên đính hôn đi.”
Chu Hàn và Tô Hàm nghe vậy thì không khỏi chấn động, quả thật bọn họ cũng chưa từng nghĩ tới chuyện này.
Mà giờ phút này bị vợ chồng Tô Khánh Đông nói ra, Chu Hàn và Tô Hàm không khỏi trầm tư thật lâu.
“Vợ ơi, em có đồng ý gả cho anh không?” Trước mặt mọi người, Chu Hàn hỏi Tô Hàm.
“Gả cho cậu ấy đi, phải gả cho cậu ấy.” Hoắc Khai Hà làm đầu tàu.
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều lên tiếng phụ họa.
“Vâng.” Tô Hàm cố gắng thoát khỏi sự ngại ngùng, dùng sức hô lên một tiếng.
Chu Hàn tuyên bố ngày mai đính hôn, trong một đêm tin này đã truyền khắp đại giang nam bắc.
Đương nhiên, đây đều là “thành quả” của Hoàng Minh và Chu Xung.
Cũng chỉ có hai người bọn họ mới có thể làm cho tin tức oanh động khắp nơi như vậy.
Sáng sớm hôm sau, vợ chồng Tô Khánh Đông đã dậy từ sớm, xử lý tiệc đính hôn của Chu Hàn và Tô Hàm.
Mười giờ sáng, tiếng thắng xe vang lên.
Một chiếc siêu xe đỗ ở trước cửa biệt thự của Chu Hàn, có một vị khách không mời mà tới bước xuống từ trên xe.
“Có thiếu phù rể không?” Người nọ vừa đi tới, lập tức hỏi Hoắc Khai Hà và Hoắc Nghệ Tinh đang chơi cờ ở bên trong đại sảnh.
Hai người nghe vậy, đồng thời quay đầu nhìn về phía người nọ.
“Đã có phù rể rồi.” Hoắc Khai Hà lên tiếng trả lời, hai mắt hơi nhíu lại, nói: “Cậu là ai?”
Người nọ cười dịu dàng: “Tôi là bạn cũ của Tô Hàm.”
Vừa nghe thấy lời này, Hoắc Khai Hà lập tức cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Tuy rằng bạn cũ tới thăm cũng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên.
Nhưng vào lúc này lại xuất hiện một người vừa tới đã hỏi có thiếu phù rể không.
Đây rõ ràng là tới gây sự, dù sao phù rể chắc chắn là không thiếu rồi, càng sẽ không có ai ngốc đến mức đi hỏi vấn đề này.
Một khi có người nhắc tới vấn đề phù rể, hiển nhiên là người nọ muốn cuộc hôn nhân này không thể làm được.
“Đi đi, thông báo một tiếng với Chu nguyên soái, nói là bạn cũ của phu nhân tới.” Sau khi Hoắc Khai Hà nói một tiếng với Hoắc Nghệ Tinh, ông ta liền nhìn về phía người nọ.
“Tôi xin tự giới thiệu một chút, Hào Đoạt – nhà họ Hào ở Giang Bắc.” Đối phương cười ung dung thốt ra một câu.
“Nhà họ Hoắc ở Cảng Thành, Hoắc Khai Hà.” Hoắc Khai Hà có qua có lại, cũng lên tiếng tự giới thiệu.
Chẳng qua trong lời giới thiệu của ông ta lại lộ ra sự uy áp.
Nói rõ thân phận chính là để ra oai phủ đầu với người tên là Hào Đoạt này.
Trong lòng Hoắc Khai Hà không khỏi có chút khinh thường, càng thêm xác định người này tới đây là để gây chuyện.
Làm gì có ai đặt tên này chứ? Hào Đoạt, muốn đoạt cái gì?
Đang lúc Hoắc Khai Hà đang khinh thường trong lòng thì có hai tiếng bước chân vang lên.
Sau đó Chu Hàn dắt theo Tô Hàm xuất hiện.