Mục lục
Đế Quốc Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“To gan thật.” Từ lão quái tức tới nổ phổi, làm bộ muốn ra tay với Chu Hàn.

Nhưng Tô lão gia lại lên tiếng ngăn lại, ông muốn ổn định tình hình trước.

“Chu Hàn, chuyện hôm nay không cần cậu dây vào, cút ra ngoài.” Tô lão gia thô lỗ nói với Chu Hàn.

Chu Hàn nghe thế thì cười nhạt, dẫn cha con Tô Khánh Đông tới trước mặt Tô lão gia.

Từ lão quái cùng Khỉ không lông tập tức cảnh giác, lần lượt nhìn Chu Hàn.

Nhưng Chu Hàn nhưng không để hai người vào trong mắt, chỉ theo tình thế ngồi xuống trước mặt Tô lão gia.

Địa vị ngang hàng.

Trong mắt người ngoài, hành động này của Chu Hàn không có tôn ti trật tự, nhưng thực tế, đó là cho Tô lão gia mặt mũi.

Nếu không phải do Tô lão gia sống không được mấy bữa nữa, Chu Hàn cũng không cho đối phương danh dự này.

“Ông già, nói chuyện phải nhớ tới lương tâm của mình, làm việc gì cũng đừng tráo trở như thế.” Chu Hàn ung dung nở nụ cười, mắt nhìn thẳng mặt Tô lão gia.

Tô lão gia nghe thế thì giận run người, trong phút chốc không nhịn được hộc máu, sau đó mắt nhắm nghiền, người lung lay ngả về phía sau.

Trước mắt bao người, Tô lão gia nghiêng đầu ngất ngay tại chỗ.

Chuyện này xảy ra khiến cho mọi người trấn động.

Cả phòng khách nháy mắt yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.

Tình trạng này kéo dài một hồi mãi tới khi Tô Long Xuyên lên tiếng: “Thằng chó kia dám làm ông cụ tức chết.”

“Đánh nó. Đánh chết nó đi.”

Ngay sau đó, đám con cháu nhà họ Tô nổi giận đùng đùng vây quanh ba người Chu Hàn.

Cùng lúc đó, Tô Hữu Đào cũng xong một trận mây mưa, hút xong điếu thuốc, gã lấy điện thoại gọi điện.

Bên đầu bên kia nhanh chóng bắt máy, một giọng nói khàn khàn vang lên: “Cậu Tô, mọi chuyện đều thuận lợi.”

Tô Hữu Đào nghe thế thì vui mừng khôn xiết, lập tức ra lệnh cho người bên kia điện thoại: “Chu Hàn có tới nhà tổ không?”

“Có.” Đối phương cung kính trả lời.

Tô Hữu Đào luôn miệng nói ba chữ tốt, sau đó sai đối phương bắt Hách Lôi, gã phải bịa đặt thật tốt.

Ở phía khác Hách Lôi đang vui vẻ dọn nhà thì đột nhiên lái xe chuyển hàng bước xuống.

“Cậu tới đúng lúc thật, giúp tôi chuyển cái bàn lên xe đi.” Hách Lôi mỉm cười, chỉ đạo lái xe.

Nhưng người lái này lại trầm giọng nói: “Chuyển con mẹ bà.” Sau đó, phần ót của Hách Lôi bị một lực mạnh đập lên.

Đôi mắt bà trợn lên rồi rơi vào hôn mê, tiếp theo bị tên lái xe khênh ném vào trong xe.

Thời điểm Hách Lôi bị bắt đi, nhà họ Tô rơi vào tình cảnh hỗn loạn tột độ, Tô Long Xuyên cùng Tô Cường miệng bắn như pháo, nhưng lại không dám đứng lên động vào Chu Hàn.

Mà ba đứa con cháu nhà họ Tô vây quanh Chu Hàn cũng chậm chạp không dám hành động, toàn cảnh dù rất hỗn loạn nhưng cũng chỉ như sấm to mưa nhỏ.

Từ lão quái vội vàng cấp cứu cho Tô lão gia, muốn dùng bang môn tà đạo kéo người bạn cũ này thoát khỏi Quỷ Môn quan.

Mà Khỉ không lông đứng ở một bên trông coi cho hai người, lo lắng Chu Hàn giở trò trong lúc Từ lão quái cứu Tô lão gia.

Mặc dù Khỉ không lông cùng Từ lão quái bất hòa và tình cảm của hai người cũng rạn nứt hơn hai mươi năm, nhưng mối quan hệ đó lại bền như vàng một cách kì lạ.

“Cứu không nổi, đừng tốn công nữa.” Chu Hàn lạnh lùng nói, anh trải qua biết bao nhiêu sinh tử, số mạng người trên tay anh đếm cũng không hết.

Cho nên anh liếc mắt qua cũng có thể nhìn thấy tình huống của Tô lão gia, cho dù Đại La Kim Tiên hạ phạm cũng không cứu được.

“A a, tên giết người, chưa tính tới việc mày giết thằng hai, mày còn khiến cụ ông tức chết, giờ còn ở đây ngồi nói châm chọc.” Một người đàn bà chỉ vào mặt Chu Hàn rồi chửi ầm lên: “Lương tâm của mày bị chó tha rồi phải không?”

“Láo xược.” Gần như cùng lúc tới tiếng cuối cùng của người đàn bà kia, một tiếng quát giận dữ truyền tới từ chỗ tối, tiếp theo một bóng người vọt ra.

Kể từ khi đám người nhà họ Tô vây quanh Chu Hàn, Thanh Long đã muốn ra tay, bây giờ có người sỉ nhục Chu Hàn như thế, anh ta sao có thể nhịn được?

Không có ai có quyền xoi mói tôn nghiêm của nguyên soái. Nếu có người có gan nhắc tới nguyên soái, kết quả chỉ có một: Chết.

“Không cần phải so đo với đàn bà, đi ra.” Chu Hàn quát lớn, không cho Thanh Long hành động.

Thanh Long dù tức giận nhưng không dám không nghe theo mệnh lệnh của Chu Hàn, nên đành lùi lại.

Chẳng qua anh không ẩn vào chỗ tối như lúc trước, đẩy đám người kia ra rồi đứng phía sau Chu Hàn.

Thanh Long tỏa ra sát ý ngút trời, dường như lúc nào cũng có thể nghênh chiến.

Đám con cháu nhà họ Tô thấy dáng vẻ này của Thanh Long thì nửa đường đành bỏ cuộc.

Lúc trước bọn họ đã được chứng kiến sự lợi hại của Thanh Long, chính là lần Tô Khánh Đông bị gọi về.

Cho nên khi những người này nhìn thấy Thanh Long, trong lòng tự nhiên sẽ e ngại.

“Không cứu nổi, thật sự không cứu nổi.” Mà lúc này Từ lão quái lẩm bẩm vài tiếng trong miệng, ngay sau đó buông Tô lão gia ra.

Lão quay đầu, lưỡi hái cùng chiêng đồng xuất hiện trên tay trong chớp mắt.

Không nói lời nào, lão vọt tới hướng Chu Hàn. Khỉ không lông theo sát phía sau, lấy ra trường côn đánh thẳng vào ngay mi tâm Chu Hàn.

“Ra tay đi.” Chu Hàn không hề chớp mắt, nói ra một câu.

Thanh Long ở đằng sau nghe thấy câu đó thì mừng rỡ, mọi sự đè nén trong lòng như được bùng nổ, hành động nhanh như chớp nghênh đón đối phương.

“Rầm rầm.” Sau hai tiếng, Từ lão quái cùng Khỉ không lông đồng thời bay ra ngoài.

Chỉ thấy phần ngực cả hai lõm xuống, hiển nhiên xương sườn đã bị gãy mấy cái.

Thanh Long đứng chính giữa hai người, khịt mũi, hừ lạnh nói: “Một chiêu cũng không chịu nổi.”

Cảnh tượng này khiến đám người ở đây xôn xao bàn tán, bọn họ không ngờ người của Chu Hàn lại mạnh như thế.

Mà cha con Tô Khánh Đông đứng một bên trợn tròn hai con mắt, sát khí trên người Từ lão quái và Khỉ không lông kia khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.

Nhưng trước mặt Thanh Long lại như một gã hề, vừa mới đối mặt đã bị đánh thê thảm như thế.

Quan trọng hơn, kể cả hai lão già kia, không ai có thể nhìn thấy Thanh Long ra tay như thế nào.

“Có ai lợi hại hơn không, gọi ra để tôi luyện tay, lâu lắm rồi không hoạt động xương cốt rã rời cả.” Thanh Long cười lạnh, chọc ghẹo hai lão già dưới đất.

Từ lão quái và Khỉ không lông liếc mắt nhìn nhau, đỡ nhau đứng dậy.

Màn này khiến Thanh Long hơi giật mình, không ngờ hai người này ương ngạnh đến thế.

Nếu là người bình thường, đừng nói gãy xương sườn, dù chỉ nứt một đoạn thôi cũng không có sức tái chiến.

Nhưng có một chuyện nữa xảy ra khiến Thanh Long kinh ngạc hơn.

Cả hai lão già đỡ nhau đứng dậy rồi chạy trối chết, chỉ để lại bóng lưng chật vật, cả hai không còn mặt mũi nào ở đây nữa.

“Tôi biết hai lão già kia chẳng tốt đẹp gì mà.” Tô Long Xuyên thấy hai người chạy trốn, hận tới nghiến răng nghiến lợi, nhỏ giọng chửi rủa.

Ông ta quay đầu nháy mắt với tay chân của nhà họ Tô, ý bảo đối phương xử lý hai lão già kia.

Gã hiểu ý ngay lập tức, chạy đuổi theo.

Nhưng khi gã muốn thừa cơ đánh chết Từ lão quái cùng Khỉ không lông thì có một người mặc áo xám xuất hiện trong đêm tối, như thiên thần hạ phàm.

“Hai người gặp chuyện gì thế?” Ông cụ mặc áo xám hỏi Từ lão quái cùng Khỉ không lông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK