“Cậu Tô, không thể không nói anh là người đỉnh nhất luôn, vừa dũng cảm lại thông minh. Đầu tiên là cố ý giả vờ bị thương để được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, tiếp theo giả chết đánh tráo rồi kéo luôn đi hỏa táng.”
“Dối trời qua biển, cao tay, thật sự là thật cao tay.” Người phụ nữ nói đến chỗ kích động, còn không nhịn được hôn một cái lên trên mặt Tô Hữu Đào, điều này khiến Tô Hữu Đào cảm thấy rất hưởng thụ.
“Được rồi, đừng nịnh nọt suông nữa, thực tế một chút đi.” Tô Hữu Đào dứt lời, ném điếu xì gà đi một cái, trực tiếp bò lên giường, người phụ nữ kia thì quấn lên như rắn nước…
Một bên khác, sau khi Tô lão gia nghe xong Tô Long Xuyên nói từng “tội ác” của hai ba con Tô Khánh Đông ra, tức giận đến mức phun ra máu tại chỗ.
Nếu không phải bởi vì cơn giận này treo được mạng, chỉ sợ sớm đã đạp hai chân một cái lăn quay ra rồi.
“Lão Tô, chớ có kích động.” Một lão già quái dị đứng ở một bên lên tiếng an ủi Tô lão gia, còn bước nhanh lên trước nhét một viên thuốc vào trong miệng của ông ta.
“Từ lão quái, chắc tôi không sống được qua đêm nay, đợi lát nữa mấy đứa bất hiếu kia tới, còn phải dựa vào mấy người ra tay giải quyết bọn họ tại chỗ đấy.” Giọng nói của Tô lão gia yếu ớt, nhưng lại cực kì tàn nhẫn.
“Yên tâm, có tôi và Từ lão quái ở đây, cho dù hôm nay thần thánh phương nào tới làm loạn cũng đều giải quyết được hết.” Không đợi Từ lão quái mở miệng trả lời, một lão già hói đầu đứng một bên đã tiến lên vỗ ngực bảo đảm nói.
Tô lão gia nghe vậy lúc này mới thở phào một hơi, mà Từ lão quái lại quay sang nói với lão già kia: “Khỉ không lông, ông xác định bộ xương già này của ông vẫn dùng được chứ?”
Dứt lời Từ lão quái còn cố ý hừ lạnh một tiếng, thể hiện ra vẻ cực kì khinh thường của ông ta.
Lão già bị gọi là Khỉ không lông đối chọi gay gắt nói với Từ lão quái: “Nếu không phải nể mặt lão Tô, ông cảm thấy tôi sẽ để ý đến ông ư?”
Từ lão quái thấy lần nào đối phương vẫn kiêu căng hống hách như thế, lập tức thấy khó chịu.
Hai người có tính cách trái nhau, đối chọi hơn hai mươi năm, bây giờ gặp nhau toàn vì nể mặt mũi của Tô lão gia.
“Ông nói vậy là có ý gì? Không phục thì đến thử một chút xem.” Từ lão quái vừa dứt lời thì lấy vũ khí tà đạo của ông ta ra, tay trái cầm một cái lưỡi hái, tay phải nắm một cái chiêng đồng.
Mặc dù rất có khí thế, nhưng thấy thế nào cũng giống như bọn bịp bợm giang hồ.
Khỉ không lông thấy Từ lão quái làm thật, lúc này cũng không còn khách khí nữa, trở tay rút ra một cây côn nhỏ không biết để ở chỗ nào trên người.
Cây côn nhỏ tạo ra một tiếng xé gió trên không trung, có thể cong có thể thẳng, cũng không biết là bảo bối gì.
Thấy hai người sắp đánh nhau, Tô lão gia vội vàng đứng ra hoà giải nói: “Hai ông, bây giờ không phải là thời điểm nội chiến, đợi lát nữa trừng phạt đám bất hiếu kia xong rồi quyết chiến cũng không muộn.”
Từ lão quái và Khỉ không lông nể mặt Tô lão gia, lúc này cũng liền nghe theo, hai người tự mình lui sang một bên, đúng thật là vẻ như nước với lửa.
Tô Long Xuyên và Tô Cường thấy thế thì quay sang nhìn nhau, ngầm hiểu với nhau, trong lòng cũng không coi trọng hai lão già này lắm.
Còn chưa đánh nhau mà hai người đã rùm beng lên trước rồi, đến lúc đó nếu như Chu Hàn dẫn người đến đàn áp, chỉ sợ không chiến mà bại.
Chỉ là hai người bọn họ cũng không xác định rốt cuộc Chu Hàn có đến hay không, bởi vì lúc Tô lão gia ra lệnh cho Tô Hàm, chỉ cho phép hai người là Tô Hàm và Tô Khánh Đông tới.
Lúc Tô Long Xuyên và Tô Cường đang lo lắng trong lòng, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng thắng xe.
Ngay sau đó, ba bóng người liền xuất hiện ở cổng nhà cũ. Thật sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, quả nhiên Chu Hàn có tới.
Tô Long Xuyên đã sớm hỏi thăm, Chu Hàn có người bảo vệ.
Đồng thời trong lòng cũng xem thường, nếu như không có kẻ mạnh bảo vệ, nói không chừng tên nhóc Chu Hàn kia còn không đánh lại được cả mình.
“Ông nội, sao ông lại ra đây? Ông khỏi bệnh rồi sao?” Tô Hàm bước vào nhà cũ, nhìn thấy Tô lão gia ngồi chính giữa phòng khách.
Ngay sau đó cô thoáng nhìn thấy di ảnh của Tô Hữu Đào, ngay lập tức cả người không khỏi run lên.
Chẳng lẽ… anh họ chết rồi?
Lúc vừa xuống xe, Tô Hàm nhìn thấy cả nhà cũ đã được bài trí thành linh đường, cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, lúc đầu cô tưởng rằng ông nội đã cưỡi hạc về Tây Thiên rồi chứ.
Trong lòng cô còn đang thấy khó hiểu, không lâu trước đây ông cụ còn nhắn tin cho mình mà, tại sao lại ra đi nhanh như vậy được.
Lại không nghĩ rằng người chết lại là anh họ, đây đúng là quá bất ngờ.
“Hừ, bệnh này của tôi cũng không quan trọng lắm, chỉ là không nhịn được phong ba mấy người giày vò thôi.” Tô lão gia hừ lạnh một tiếng, trong lời này có ý ám chỉ.
Tô Hàm nghe vậy thì giật mình trong lòng, đồng thời cô có một cảm giác không ổn, chẳng lẽ ông nội đã hiểu nhầm mình rồi sao?
Lúc cô còn đang thấy khó hiểu, mấy người Tô Long Xuyên và Tô Cường lại mở miệng nói với Tô Hàm: “Con nhóc chết tiệt kia, nợ máu phải trả bằng máu, cả nhà mấy người đều phải chôn cùng.”
“Không nghĩ tới cha con các người lại có lòng dạ độc ác như vậy, căn bản không nghĩ đến quan hệ máu mủ, mà lại giết chết con trai nhà chú hai.”
“Cháu hai chết quá oan uổng. Rốt cuộc dưới gầm trời này còn có pháp luật hay không?”
Đám người nhà họ Tô vốn hướng về phe Tô Long Xuyên và Tô Cường, sau khi hai người kia mở miệng thì cả đám lập tức lên tiếng phụ họa.
Trong phút chốc mũi nhọn đều chỉ về hướng một nhà Tô Hàm, nhất định phải bắt hai ba con Tô Khánh Đông và Tô Hàm chôn cùng.
“Yên lặng.” Mà đúng lúc này Tô lão gia đột nhiên lên tiếng ngăn lại, giọng nói không lớn nhưng tràn ngập uy nghiêm.
Đợi đến khi xung quanh trở nên yên tĩnh lại, ánh mắt của Tô lão gia rơi xuống trên người Chu Hàn, ông ta chậm rãi mở miệng hỏi: “Tôi bảo hai ba con Tô Khánh Đông tới, cậu chạy tới xem náo nhiệt cái gì.”
Chu Hàn nhìn thẳng vào Tô lão gia, không trả lời mà hỏi lại: “Lão gia, có một câu nói rất hay, người sắp chết thì sẽ có tấm lòng lương thiện, lão gia nói lời này có phải là trong bông có kim hay không?”
Chỉ cần là người sáng suốt thì sẽ nhìn ra được, lời vừa rồi của Tô lão gia là muốn đuổi Chu Hàn ra ngoài.
Phải biết, lúc trước ở lễ đính hôn của Thái Đại Cường và Tô Hàm, Chu Hàn lại nhảy ra phá hoại, Tô lão gia đã chính miệng đồng ý sẽ gả Tô Hàm cho anh.
Mà bây giờ hơi một tí là muốn đuổi Chu Hàn ra ngoài, cũng vừa lúc nói rõ mặc dù Tô lão gia sắp chết, nhưng lòng người đã không còn như xưa, ông ta không giống như người khác lắm.
“Phải thì như thế nào, không phải thì như thế nào? Chuyện của nhà họ Tô chúng tôi không đến lượt một người ngoài như cậu xen vào.” Khuôn mặt Tô lão gia lập tức trở nên xanh mét, tức giận nói: “Cút ra ngoài.”
Sau khi Tô lão gia vừa dứt lời, một bóng người đột nhiên xông về ông ta, Từ lão quái và Khỉ không lông thấy thế lập tức nhảy ra đón đầu.
Nhưng Chu Hàn lại trầm giọng quát lớn: “Lui ra.”
Anh vừa ra lệnh một tiếng, bóng người kia lập tức trốn vào chỗ tối, giống như chưa từng xuất hiện vậy.
Một màn này khiến một đám con cháu nhà họ Tô âm thầm líu lưỡi. Mà Tô Long Xuyên và Tô Cường lại càng hoảng sợ trong lòng, hai người bọn họ cũng đã nhìn ra được, quả nhiên Chu Hàn có dẫn kẻ mạnh đến trấn áp.
Điều này cũng đã nói rõ đêm nay có lẽ bọn họ sẽ rất khó đối phó được với mấy người Tô Hàm.
Từ lão quái và Khỉ không lông thấy Chu Hàn không cho cấp dưới ra tay, lúc này cùng nhau chế giếu.
“Ha ha, tên nhóc kia, cậu sợ hãi đúng không?” Từ lão quái trào phúng một tiếng, lặng lẽ cất lưỡi liềm và chiêng đồng đi.
“Còn chưa mọc đủ lông mà đã đứng ra làm chim đầu đàn, cũng không sợ bị đánh mất chim à?” Khỉ không lông trêu chọc, cũng cất côn dài đi.
Chu Hàn lại làm lơ, hay nói một cách chính xác là anh căn bản không để hai lão già này vào mắt.
Ánh mắt của anh rơi lên trên người Tô lão gia, lạnh nhạt nói: “Mặc dù tôi không phải người nhà họ Tô, nhưng Tô Hàm là người của nhà họ Chu tôi, cô ấy là người phụ nữ của tôi.”
Lời nói của anh giống như mang theo khí thế ngập trời, không thể nghi ngờ, khiến Tô lão gia có chút không thở nổi.