Anh không khỏi thầm nghĩ trong lòng, cũng khó trách Giang Đại Hải lại muốn lấy Lãnh Tuyết Nhi.
Cũng khó trách nhà họ Giang lại muốn làm thông gia với nhà họ Lãnh, hóa ra là môn đăng hộ đối.
Hơn nữa, rất có thể nhà họ Lãnh còn giàu có hơn nhà họ Giang.
“Có thể Tôn Khánh Đông ở đây, nhưng tôi cũng không chắc lắm.” Lãnh Tuyết Nhi nghiêm túc nói: “Anh có thể xem thử, bây giờ mấy bậc cha chú của nhà Lãnh đều đang ở bữa tiệc mừng thọ của cha tôi, anh tranh thủ thời gian đi.”
Nghe Lãnh Tuyết Nhi nói vậy, Chu Hàn cũng không tranh luận, anh không hề nói gì cả.
Lãnh Tuyết Nhi thấy Chu Hàn trầm mặc như thế, chẳng những không tức giận, ngược lại còn nói tiếp: “Thật ra mời anh đến đây là có chuyện muốn nhờ, anh có thể cứu anh tôi ra được không?”
Vừa nghe lời này, Chu Hàn lập tức sửng sốt, anh nhận ra ngay gì đó.
Cứu anh cô ta?
Lãnh Tuyết Nhi còn có anh trai sao?
“Anh cô ở đây sao? Bị nhốt à?” Chu Hàn nói thẳng ra phỏng đoán trong lòng.
Lãnh Tuyết Nhi cũng không giấu diếm, đi thẳng vào vấn đề, nói: “Đúng, anh tôi bị cha nhốt vào đây ba năm.”
“Tôi biết năng lực của Chu Nguyên soái rất mạnh, anh cứu anh tôi đi.”
Vẻ mặt của Lãnh Tuyết Nhi chân thành tha thiết, giọng nói đầy khẩn cầu.
Vừa thấy dáng vẻ này của Lãnh Tuyết Nhi, sắc mặt Chu Hàn hơi đổi.
Đương nhiên anh nhìn ra Lãnh Tuyết Nhi không phải là đang giả vờ mà là đang thật lòng bày tỏ.
Nếu anh không đoán sai thì tình cảm giữa Lãnh Tuyết Nhi và anh cô ta cực kỳ vững chắc.
Chu Hàn cũng có thể hiểu được việc này, hơn nữa cũng định cứu anh của Lãnh Tuyết Nhi.
“Bị nhốt ở đâu?” Chu Hàn hỏi.
Tuy là anh và Lãnh Tuyết Nhi có ân oán, nhưng cũng không vì thế mà ghi thù, lại càng không thể ngồi yên mặc kệ.
Chu Hàn làm việc chưa bao giờ so đo giữa lợi và hại, cho đến bây giờ anh luôn làm vì chính nghĩa.
“Cửa ngoài có mười người trông coi, cửa giữa thì có mười hai người, cửa sau có mười sáu người.” Lãnh Tuyết Nhi cũng không vội nói ra vị trí nhốt anh của cô ta, mà là làm rõ cái lợi và cái hại, tránh việc Chu Hàn lại đổi ý giữa chừng.
Ngừng một chút, cô ta nói tiếp: “Tổng cộng có ba mươi tám người, rất khó đối phó.”
Đối với từ “khó đối phó” trong miệng Lãnh Tuyết Nhi, Chu Hàn cũng chẳng để vào mắt.
Anh cũng không nói gì, vung tay lên, ý bảo Lãnh Tuyết Nhi dẫn đường.
Lãnh Tuyết Nhi thấy Chu Hàn vội vã cứu người như vậy, lúc này cũng hiểu ý, vội dẫn đường.
Dưới sự dẫn dắt của Lãnh Tuyết Nhi, bọn họ nhanh chóng đi vào một nơi bí mật.
Sau khi leo lên ba chiếc cầu thang xoắn ốc, cuối cùng bọn họ cũng đến một lối đi.
Lúc này, ở hai bên lối đi có mười tên trông coi đang đứng, ai ai cũng được trang bị đầy đủ vũ khí, trên người lộ ra khí chất trang nghiêm.
Chỉ là phong thái đó khiến người ta cảm thấy tôn kính nhưng không thể gần gũi.
“Lên.” Chu Hàn ra lệnh về phía chỗ tối.
Ngay sau đó, Bạch Hổ lập tức xuất hiện, lao về phía mười tên kia.
Tốc độ của Bạch Hổ rất nhanh, còn mười tên trông coi thì luôn trong trạng thái đề phòng.
Hai bên chiến đấu cực kỳ căng thẳng, căn bản không có chút thời gian chuẩn bị.
Bạch Hổ và mười tên trông coi, ngay từ đầu nhìn có vẻ là đang rơi vào thế yếu.
Trong lòng Lãnh Tuyết Nhi đầy căng thẳng, sợ Bạch Hổ đánh không lại đối phương.
Mà lúc này Chu Hàn vẫn lẳng lặng đứng nhìn, cũng không có ý định ra tay.
Việc này khiến Lãnh Tuyết Nhi không khỏi sợ hãi. Trong lòng cô ta biết rõ Bạch Hổ không thể thua.
Một khi Bạch Hổ thua… Hậu quả thật sự không tưởng tượng nổi.
Mà lúc này trong tay Bạch Hổ cũng không có vũ khí, thế mạnh của mười người kia là có vũ khí trong tay, hơn nữa còn có nhiều người hơn.
Lãnh Tuyết Nhi căng thẳng đến mức mồ hôi lạnh ứa ra, cô ta có chút không nhịn được mà hỏi Chu Hàn: “Chu Nguyên soái, khi nào anh mới định ra tay?”
Chu Hàn nghe thấy thế nhưng vẫn không cử động, giống như chẳng hề nghe thấy, vẫn lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn Bạch Hổ và mười người trông coi đánh nhau.
Ngay lúc Lãnh Tuyết Nhi sắp nhìn không nổi nữa, tưởng rằng Bạch Hổ sẽ thua thì tình hình lại thay đổi.
Chỉ thấy Bạch Hổ đột nhiên đưa tay rút dao găm lao về phía mười người kia, từng nhát dao vung ra, dễ dàng hạ gục cả mười người.
Mười người trông coi chết ngay tại chỗ, Bạch Hổ khoanh tay, thu lại con dao găm.
Giờ phút này thoạt nhìn Bạch Hổ rất mãnh mẽ, bá đạo.
Lãnh Tuyết Nhi thấy thế không nhịn được mà vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Đối với chuyện này, Chu Hàn vô cùng khinh thường.
Phải biết rằng, mười người này là người của nhà họ Lãnh.
Bây giờ mười người trông coi này bị đánh bại, Lãnh Tuyết Nhi chẳng những không cảm thấy đau lòng, ngược lại còn vỗ tay khen ngợi.
Lãnh Tuyết Nhi không hiểu chuyện, Chu Hàn đã biết lâu rồi.
Hơn nữa trước đó Lãnh Tuyết Nhi nhờ Chu Hàn giả làm bạn trai ba ngày, Chu Hàn đã nhận ra ngay.
Chẳng qua là biết người nhưng không phê bình, đây là tác phong của Chu Hàn.
“Bạch Hổ, vào giết tiếp.” Chu Hàn lần nữa lên tiếng phân phó: “Thanh Long, mười sáu tên cửa sau giao cho cậu, Bạch Hổ, giết mười hai người trông coi này.”
“Vâng.”
“Vâng.”
Sau khi Chu Hàn ra lệnh xong, Bạch Hổ và Thanh Long đồng thanh cung kính trả lời lại.
Tuy sau khi Thanh Long dùng thuốc thì đã được cứu sống, nhưng khôi phục vẫn còn chậm.
Vẫn không đạt được tu vi cao nhất, nhưng bây giờ thực lực của Thanh Long cũng đã khôi phục lại được chín phần.
Thanh Long và Bạch Hổ vừa bước vào cửa đã bắt đầu chém giết.
Hai mươi tám người còn lại cũng không phải là đối thủ của hai người, Chu Hàn dẫn Lãnh Tuyết Nhi đi vào như chốn không người.
Sau khi tiến vào phòng, trên mặt Lãnh Tuyết Nhi đầy vẻ kích động.
Đôi mắt cô ta không ngừng đánh giá bên trong căn phòng, rất nhanh đã phát hiện anh trai mình.
Lúc này dáng vẻ của anh trai Lãnh Tuyết Nhi rất chật vật, nhìn qua như là không có sức sống vậy, khiến người bình thường nhìn thấy chỉ muốn tránh đi.
Mà Lãnh Tuyết Nhi cũng không để ý mà bước đến gần, một tay đỡ anh trai của mình lên.
Giọng của cô có vẻ như hơi run rẩy: “Anh, em đến cứu anh đây.”
“Tuyết Nhi?” Anh của Lãnh Tuyết Nhi nhanh chóng phản ứng lại, anh ta chỉ nhìn một cái là có thể nhận ra Lãnh Tuyết Nhi.
Lúc này anh ta có vẻ rất kích động.
“Nguyên soái, đã giải quyết xong.” Lúc Lãnh Tuyết Nhi và anh trai mình đoàn tụ, Thanh Long và Bạch Hổ đã thoải mái giải quyết xong hai mươi tám người trông coi.
Giải quyết xong dự định sẽ rời đi.
Lãnh Tuyết Nhi thì đỡ anh trai cô cùng đi ra ngoài.
Nhưng lúc này Chu Hàn tiến đến ngăn cản lối đi của Lãnh Tuyết Nhi.
Anh lạnh lùng lên tiếng nói: “Cha vợ tôi ở đâu?”
Lãnh Tuyết Nhi nghe thế đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhanh chóng phản ứng lại.
“Ngay trong tòa nhà này, tôi không lừa gạt anh, anh đi tìm đi.” Vẻ mặt Lãnh Tuyết Nhi chân thành tha thiết, không hề có vẻ như là đang nói dối.
Nhưng Lãnh Tuyết Nhi càng khẳng định, Chu Hàn lại càng không tin.
Không phải là anh không tin Lãnh Tuyết Nhi.