“Ông Bạch, cháu nợ ân tình của Chu tiên sinh rất nhiều.”
Đôi mắt của Tiểu Trân trong trẻo, giọng điệu vô cùng kiên định: “Chu nguyên soái hiện giờ cần công thức luyện Sinh lợi đan rất gấp, ngài có thể đưa nó cho nguyên soái được không?”
Tiểu Trân rõ ràng đang cầu xin thay cho Chu Hàn.
Chu Hàn thấy thế, sắc mặt hơi thay đổi. Anh nhìn về phía Tiểu Trân, trong ánh mắt mang theo một tia phức tạp.
Tiểu Trân tựa hồ cảm nhận được Chu Hàn đang nhìn mình, cô theo bản năng quay đầu nhìn lại, ngay lập tức bắt gặp được ánh mắt của Chu Hàn.
Tiểu Trân lè lưỡi cười nghịch ngợm với Chu Hàn, trong lòng cô thật sự rất cảm kích Chu Hàn.
Hơn nữa, cũng vì muốn báo đáp Chu Hàn, cho nên cô nghĩ mọi cách để giúp đỡ anh.
“Cái gì? Phương thức luyện Sinh Tức đan? Cho anh ta?” Bạch lão gia nghe xong lập tức chết lặng, nhất thời ông ta cảm thấy nóng giận, ngực bắt đầu khó thở, đột nhiên lại phun ra một ngụm máu tươi.
“Ông nội!” Bạch Như Ngọc thấy vậy, vội vàng lại gần, đỡ lấy thân thể của Bạch lão gia.
Cô ta quay đầu lại nhìn đám người Chu Hàn, tức giận quát lớn: “Các người muốn làm cái gì?”
“Lại còn muốn cả Sinh Tức đan? Như thế có khác gì muốn cả Bạch gia chứ?”
Bạch Như Ngọc hiện giờ không thể khống chế được cảm xúc của bản thân, cô ta la hét với đám người Chu Hàn, dáng vẻ ấy giống hệt một người phụ nữ đanh đá.
Chu Hàn nghe vậy hơi mỉm cười, lộ ra vẻ mặt đầy ý tứ.
Bạch Như Ngọc kinh ngạc nhìn Chu Hàn, trong ánh mắt tràn ngập oán hận.
“Bạch tiểu thư, cô đoán không sai.” Chu Hàn nhìn thẳng vào mắt Bạch Như Ngọc, gằn từng chữ: “Tôi thật sự coi trọng Bạch gia.”
Dứt lời, Chu Hàn hơi nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Hoàn Tài.
Người ở phía sau lập tức hiểu ý, thành thật bước lại gần, vẻ mặt cung kính đứng bên cạnh Chu Hàn.
“Tôi muốn để người này lên làm gia chủ của Bạch gia, có vấn đề gì không?” Chu Hàn vỗ vai Bạch Hoàn Tài, ánh mắt vô cùng bình tĩnh..
Xem ra, vị trí gia chủ của Bạch gia không đáng để anh đặt trong mắt, miễn là anh muốn, chỉ cần duỗi tay ra là có thể nắm giữ trong tay.
Đó chính là sự thật, nhiều năm về trước Chu Hàn chinh chiến tứ phương, đã chứng kiến rất nhiều hoàng tộc cùng với các đại gia tộc ở khắp nơi trên thế giới.
So sánh Bạch gia với những người ấy, sẽ thấy cách biệt rất lớn.
Trước những đại gia tộc ấy, Bạch gia thật ra chẳng là cái đinh gì cả.
Ngược lại. trong lòng Chu Hàn hiểu rất rõ chuyện này.
“A!” Bạch Như Ngọc lập tức cười lạnh, cô trừng mắt nhìn Chu Hàn, tức giận quát lớn: “Nói cái gì mà không có vấn đề nào?”
“Chỉ bằng anh ta sao? Một chi thứ của Bạch thị?” Bạch Như Ngọc duỗi tay chỉ vào người Bạch Hoàn Tài, trên mặt đầy vẻ khinh bỉ, rõ ràng cô ta rất coi thường đối phương.
“Tôi nói cho ngài nghe, Chu Hàn, ngài đừng nghĩ tới việc để cái tên phế vật này lên làm gia chủ Bạch gia, ngài đừng có mà mơ mộng hão huyền nữa!”
Chu Hàn không hề để ý tới dáng vẻ điên cuồng của Bạch Như Ngọc.
Thậm chí Chu Hàn cũng chỉ nhìn Bạch Như Ngọc với thái độ rất thờ ơ.
Ánh mắt kia của Chu Hàn, giống như đang nhìn một chú hề ngu ngốc nhảy nhót!
“Ánh mắt đó của ngài có ý gì? Ngài rốt cuộc là đang nhìn cái gì” Bạch Như Ngọc bị Chu Hàn nhìn chằm chằm đến mức khó chịu, cô ta lập tức kháng nghị.
Nghe được những từ ngữ đầy xấu hổ từ miệng Bạch Như Ngọc, lông mày Chu Hàn hơi nhăn lại.
Tiết Minh Dương ở bên cạnh thấy vậy, cậu ta liền đi tới.
Bạch Như Ngọc rõ ràng đã chọc tức Chu Hàn.
Vì thế, cô ta nhất định phải lãnh hậu quả!
Tiết Minh Dương không dễ dàng buông tha với những kẻ đã xúc phạm tới Chu Hàn.
Cậu ta nhìn chằm chằm vào Bạch Như Ngọc, hỏi: “Cô có muốn thử lại thứ này không?”
Dứt lời, Tiết Minh Dương dùng tay lấy ra một loại bột phấn có màu vô cùng rực rỡ, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Tư thế đó, giống như luôn sẵn sàng gây khó dễ cho đối phương bất cứ lúc nào.
Bạch Như Ngọc thấy thế, theo bản năng lùi về phía sau một vài bước.
Cô ta rõ ràng chột dạ, thoạt nhìn có vẻ sợ hãi.
“Không được bắt nạt cháu gái của lão già này!” Đúng lúc này, Bạch lão gia ở bên cạnh bất ngờ lên tiếng.
Mà Chu Hàn nhìn thấy Bạch lão gia mở miệng nói đỡ cho Bạch Như Ngọc, lập tức vẫy tay về phía Tiết Minh Dương.
Ý tứ của Chu Hàn rất rõ ràng, muốn Tiết Minh Dương rút lui.
Mà Tiết Minh Dương không ngốc, nhìn thoáng qua một cái lập tức hiểu được ý của Chu Hàn.
Cậu gật đầu tỏ ý đã biết, sau đấy lùi về phía sau.
Mà Bạch Như Ngọc thấy thế cũng thở dài một hơi, trong mắt cô ta, biểu hiện lúc nãy của Chu Hàn chính là sợ hãi.
Suy cho cùng, ông nội của cô ta đang ở đây! Cho dù anh có tới mười cái lá gan, chắc chắn sẽ không dám đụng tới cô ta.
Nghĩ đến đây, Bạch Như Ngọc lập tức trở nên tự mãn.
Cô ta lập tức bước lên phía trước, đứng đối diện với Chu Hàn.
Cô ta la lên: “Tôi nói nè ngài Chu, ngài có mấy con chó trung thành quá nhỉ?”
Bạch Như Ngọc nở nụ cười nhưng trong lòng không cười, hai hàm răng trắng nghiến lại khiến người khác cảm thấy khó chịu
Cô ta dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: “Không phải sao? Ngài thử kêu chó của ngài tới thử cắn tôi một cái xem sao?”
Thử à?
Chu Hàn lập tức cười lạnh.
Nếu Bạch Như Ngọc muốn tìm đường chết như vậy, nếu không thỏa mãn được cô ta, thế thì bản thân lại keo kiệt quá.
Vốn dĩ Chu Hàn muốn giữ mặt mũi cho Bạch lão gia, hào phóng cho Bạch Như Ngọc một con đường sống.
Nhưng bây giờ, Bạch Như Ngọc lại không hề biết điều.
Vì vậy, Chu Hàn sẽ không chừa lại cho cô ta một chút mặt mũi nào!
“Tiểu Tiết, ra tay đi.” Chu Hàn cũng không quay đầu lại mà ra lệnh, nhìn về phía Bạch Như Ngọc, trong mắt Bạch Như Ngọc xuất hiện một tia vui sướng.
Tiết Minh Dương nghe vậy lập tức cung kính cúi đầu: “Tuân lệnh!”
Nói xong, cậu lập tức đi lên phía trước, chuẩn bị ném bột phấn vào người của Bạch Như Ngọc.
Bạch Như Ngọc nhìn thấy Tiết Minh Dương thật sự dám ra tay với mình, lập tức giật mình.
Bạch Như Ngọc không hề nghĩ tới, Chu Hàn kiêu ngạo đến thế, dám ở trước mặt mình ra lệnh cho Tiết Minh Dương ra tay.
Điều khiến cô ta kinh ngạc hơn nữa là, Chu Hàn dám để cho Tiết Minh Dương ra tay, và Tiết Minh Dương quả thật dám làm điều đó!
Khi Bạch Như Ngọc còn đang nghi ngờ và kinh ngạc, cô ta đã bị bột phấn ném trúng!
Lúc này, Bạch Như Ngọc vẫn còn chưa phản ứng kịp. Thì bản thân cô ta đã hít phải bột phấn có màu sắc rực rỡ này.
Rồi cô ta bắt đầu cười ha ha một cách điên cuồng.
“Ném ra ngoài!” Chu Hàn nhanh chóng quyết định, không hề do dự, trực tiếp ra lệnh cho Bạch Hổ.
“Tuân mệnh!” Bạch Hổ cung kính trả lời, lập tức làm theo chỉ thị.
Rất nhanh, Bạch Như Ngọc đã bị Bạch Hổ ném ra khỏi phòng bệnh.
Nhưng Bạch Như Ngọc vẫn cười một cách điên khùng, cô ta vẫn bò về phía phòng bệnh.
Bạch Hổ lập tức nhấc cô ta từ trên mặt đất lên, giống hệt xách cổ một con gà vậy.
“Bốp!” Bạch Hổ giơ tay hung hăng tát xuống một cái lên mặt cô ta, cái tát vô cùng mạnh, đối phương lập tức ngất xỉu.
Tiếng cười đột nhiên im bặt.
Sau khi Bạch Hổ đánh Bạch Như Ngọc đến mức choáng váng, anh ta lập tức ném cô ta vào lối đi nhỏ, xoay người đi vào phòng bệnh.
“Nguyên soái, người đã được xử lý thỏa đáng.” Bạch Hổ đi lên, cung kính nói với Chu Hàn.
Chu Hàn nghe vậy gật đầu, cũng không có nói thêm lời nào.
Anh lẳng lặng mà đứng im tại chỗ, tư thế đáy, giống như là đang chờ đợi điều gì đấy sắp xảy ra.
Mà Bạch lão gia liên tục phun ra vài ngụm máu, mắt thấy sắp không chống đỡ bao lâu.
Tiểu Trân là cô gái tốt bụng, cô đi lên đỡ lấy người của Bạch lão gia.