Một đôi mắt thâm trầm, nghiễm nhiên là một dáng vẻ đa mưu túc trí.
Ông ta lên tiếng nói: “Nếu như Chu nguyên soái không ghét bỏ thì tôi sẽ trợ thủ cho Chu nguyên soái.”
Mặc dù lời nói của Hoắc Khai Hà nghe ra thì rất là chân thành tha thiết, nhưng thực tế thì câu này của ông ta chính là một câu mà hai ý nghĩa.
Bên ngoài thì nghe ra là trợ thủ cho Chu Hàn, nhưng thực tế thì lại muốn nhận được sự che chở của Chu Hàn mà thôi.
Chu Hàn nghe vậy cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, mà ngược lại sớm đã dự đoán được sẽ là như vậy.
“Không sao, ở lại đi.” Chu Hàn lãnh đạm nói ra một câu.
“Chu nguyên soái quả nhiên rất là phóng khoáng.” Hoắc Khai Hà rất là kích động.
Sau khi ông ta khen ngợi một câu, lập tức nói: “Trời cũng gần tối rồi, Chu nguyên soái nể mặt uống với tôi hai ly, thế nào?”
Chu Hàn nghe vậy thì hơi sửng sốt, nhưng cuối cùng vẫn là gật đầu đồng ý, suy cho cùng thì thịnh tình của Hoắc Khai Hà cũng không thể từ chối được.
Còn nữa, chính là Hoắc Khai Hà đã đưa Hoắc Tử Kim làm người hầu cho anh.
Thế mà lại để anh dùng làm mồi câu cá lớn. Suy cho cùng, cho dù không có mối quan hệ này của Hoắc Tử Kim, Chu Hàn cũng nhất định sẽ đấu với Hoàng tử không chết thì sẽ không ngừng.
Chỉ vì Dạ Phong trở thành người của Hoàng tử, Dạ Phong trở về là để báo thù.
Hoàng tử nhất định sẽ giúp gã một tay, còn nữa, bởi vì Tô Tam Cô, Hoàng tử nhất định đã âm thầm ghi hận với Chu Hàn.
Bảy giờ rưỡi tối, khách sạn Vân Thượng Thiên.
Hoắc Khai Hà vui mừng đi sau Chu Hàn tiến vào, mà đi theo sau ông ta là Hoắc Tử Kim và Tony Bond.
Đến nỗi chiến thuyền vong linh phải tạm thời giao cho Hoắc Nghệ Tinh xử lý, sau khi uống rượu xong, lại bảo Hoắc Tử Kim và Tony Bond trở về.
Sở dĩ muốn sắp xếp như vậy, thực ra cũng có một cái nguyên nhân khác.
Nếu như khoảng thời gian này đánh cuộc rời khỏi thuyền, Hoàng tử và Dạ Phong sẽ đi chiến thuyền Vong Linh.
Nếu như bọn họ không tìm được Hoắc Tử Kim, nhất định sẽ sốt ruột.
Sốt ruột như vậy sẽ làm rối loạn đầu trận tuyến.
Sau khi Hoắc Khai Hà đích thân ra mặt đặt xong một phòng bao riêng, Chu Hàn lại bảo ba người vào trước.
Còn bản thân anh thì đi sang một bên gọi điện thoại cho Tô Hàm, nói với cô hôm nay anh không về.
Sau khi gọi điện thoại xong, Chu Hàn xoay người muốn đi vào phòng bao, nhưng trước mặt suýt nữa là đụng phải một người phụ nữ.
Nhưng mà phản ứng của người phụ nữ này rất nhanh, ngay lúc Chu Hàn lập tức tránh đi, còn hướng về phía cô ta quăng ra một cái mị nhãn.
Chu Hàn không để ý tới, điềm nhiên trở về phòng bao.
Chỉ là ngay lúc cùng người phụ nữ kia lướt qua, Chu Hàn ngửi thấy được một mùi hương kì dị.
Cái mùi hương này làm cho anh cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng trong giây lát lại nghĩ không ra.
Ngay lúc Chu Hàn đang trầm tư, lúc tìm được một tia manh mối, Hoắc Khai Hà đã lên tiếng chào hỏi: “Chu nguyên soái, mau ngồi xuống.”
Nói rồi ông ta vội vàng vươn tay chỉ vào trị trí trên đầu, ý bảo Chu Hàn nhanh chóng ngồi xuống.
Sau khi Chu Hàn gật gật đầu với ông ta thì lập tức ngồi vào.
Sau khi ngồi xuống, Hoắc Khai Hà lên tiếng nói: “Chu nguyên soái, kế tiếp ngài có dự tính gì?”
Chu Hàn hơi mỉm cười, nói: “Hoàng tử này nghe ra thì rất là thần bí, nhưng thực ra thì anh ta chỉ đang giả thần giả quỷ thôi.”
Chu Hàn có thể nhìn ra, người này không phải là người toàn năng, chính là đầu óc có chút linh hoạt mà thôi.
Mà Hoàng tử mạnh như vậy, rất có khả năng là liên quan đến người bên cạnh gã ta.
Điều này khiến cho Chu Hàn lập tức nhớ tới năm người, Dạ Phong, Vân Nhi, Liễu Đao, Quỷ Hỏa, Càn Thủy.
Năm người này, trời sinh chính là những người soái tài.
Mà trước kia bọn họ cũng là tụ tập ở bên nhau, vì một người chủ tử hiệu lực.
Chỉ là người chủ tử đứng đằng sau gặp phải biến cố chết đi, năm người này mới lập tức giải tán.
Nếu như Hoàng tử đúng như anh dự đoán, là một người bình thường, gã ta trở nên như ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ vào sự chống đỡ của năm người này.
“Không phải chứ, Nguyên soái, ý của ngài là thực tế thì Hoàng tử là một tên phế vật?” Hoắc Khai Hà rất kinh hãi hỏi một câu.
Đối với sự kinh hãi của ông ta, Chu Hàn gật gật đầu: “Có thể giải thích như vậy.”
Hoắc Khai Hà nghe thấy vậy lập tức thay đổi sắc mặt, cả người ông ta đều há hộc mồm.
Ông ta thế nào cũng không thể tưởng tượng đến, Hoàng tử khiến cho người ta vừa nghe đã sợ mất mật thế mà lại là một tên phế vật.
“Chu nguyên soái, dựa theo lời nói của ngài thì Hoàng tử chẳng qua chỉ là một con rối?” Hoắc Khai Hà rất là kinh ngạc hỏi một câu.
Chu Hàn lắc lắc đầu: “Thực ra không phải thế, một người có thể không có năng lực, nhưng chỉ cần có năng lực thống soái thì vẫn có thể làm chủ tử.”
Chu Hàn vừa dứt lời, Hoắc Khai Hà chỉ cảm thấy thế giới quan của bản thân đều bị lật đổ rồi.
Người như Hoàng tử cũng có thể làm đại ca? Ông ta quả thực chưa từng nghe thấy.
Ngay lúc Hoắc Khai Hà đang vô cùng kinh ngạc, cửa phòng bao đột nhiên bị người đẩy vào từ bên ngoài.
Ngay sau đó, một người phục vụ đẩy xe thức ăn đi vào.
Trên xe thức ăn bày đầy rượu và thức ăn, rất là phong phú.
Màu sắc hương vị đều có đủ, khiến cho ngón trỏ của Tony Bond mở rộng ra.
“Rượu và thức ăn của mấy người Long Hạ rất ngon, ăn một miếng thì không quên nổi.” Tony Bond từ đáy lòng khen một câu.
Chu Hàn lại không có quan tâm, đối với cái tên vua nịnh nọt này anh đã sớm quen rồi.
Sau khi rượu và thức ăn được bày lên, Hoắc Khai Hà vội vàng mời Chu Hàn uống rượu dùng bữa.
Đến nỗi Hoắc Tử Kim và Tony Tư Bond bị ông ta tự động xem nhẹ rồi.
Suy cho cùng, phân lượng của Chu Hàn trong lòng Hoắc Khai Hà thì Hoắc Tử Kim và Tony Tư Bond có thêm mười lần cũng không hơn được.
Tiệc rượu êm đềm diễn ra, Hoắc Khai Hà nâng ly kính rượu Chu Hàn, muốn chuốc say anh.
Chỉ là Hoắc Khai Hà này không có gì khác là đang tự tìm đường chết.
Suy cho cùng, Chu Hàn từ trước đến giờ chưa từng uống say, nào sợ ba cân, năm cân… Hơn nữa đều là độ rượu cao.
Đang lúc tiệc rượu diễn ra được một nửa thời gian, cửa phòng bao lại lần nữa từ bên ngoài mở ra.
Ngay sau đó, hai bóng dáng xinh đẹp từ ngoài cửa hùng hùng hổ hổ đi vào.
Hai người này không phải ai khác, chính là hai mẹ con Hách Lôi.
Chính xác mà nói, người hùng hùng hổ hổ chính là Hách Lôi, Tô Hàm có vẻ có chút bị động.
Thậm chí cô ở phía sau lôi kéo Hách Lôi, dáng vẻ rất là nóng ruột.
“Hoắc gia chủ, không ngờ tới ông đường đường là một gia chủ thế mà lại nuốt lời.” Hách Lôi xông vào liền chỉ mũi Hoắc Khai Hà nói.
Hoắc Khai Hà đã uống không ít rượu, lúc này đã có chút ngà ngà say.
Nhìn thấy Hách Lôi chỉ vào mình, trên mặt lập tức hiện lên một tia không vui.
“Bỏ bàn tay đấy ra.” Hoắc Khai Hà dường như là dùng một giọng điệu ra lệnh.
Nhưng Hách Lôi căn bản không quan tâm, vẫn làm một dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
Bà ta gắt gao chỉ vào Hoắc Khai Hà, rất kiêu ngạo lên tiếng nói: “Phí hỏi đường lúc trước mà ông hứa hẹn vẫn chưa đưa cho tôi.”
Hoắc Khai Hà nghe vậy lập tức giận tím mặt, thầm nghĩ phí hỏi đường là cái thứ chó má gì, tiền đối với ông ta mà nói chính là một sợi lông.
Vì thế, ông ta đứng lên, khí thế rất là uy mãnh.
Hách Lôi thấy vậy, trong vô thức lùi lại hai bước, bà có chút chột dạ hỏi: “Ông muốn làm cái gì?”
“Là không muốn đưa hay là muốn thế nào? Tôi nói cho ông biết, ông đừng có nghĩ sẽ quỵt nợ.”
“Tôi… Con rể của tôi vẫn còn ngồi ở đây đó.”
Hách Lôi giả vờ đáng thương xong, Chu Hàn mặc dù không đồng tình với bà, mà ngược lại ánh mắt nhìn về phía bà lại tràn đầy ngờ vực.
Tô Hàm ở phía sau Hách Lôi đỏ mặt xấu hổ, cô không ngờ tới mẹ mình không cần mặt mũi mà làm đến bước này.
Lúc trước Hách Lôi hỏi Tô Hàm tung tích của Chu Hàn, Tô Hàm cũng không có nghĩ nhiều, thật thà đem chuyện của mình và Chu Hàn trong điện thoại, không kém một chữ nói cho Hách Lôi.
Chỉ là cô không biết mẹ mình có chủ ý gì, Tô Hàm kéo cũng kéo không được, Hách Lôi liền khẩn cấp bước ra cửa.
Không biết làm thế nào, cô chỉ có thể đi theo đến đây, lại không ngờ đến, mẹ mình lại đột nhiên đến Vân Thượng Thiên “đòi nợ”.
“Con rể tốt, con phân xử giúp mẹ, Hoắc gia chủ này ông ta quỵt nợ không trả, còn ở nơi này cùng con uống rượu.” Hách Lôi tức giận nói.