“Nguyên soái, đã lâu không gặp.” Một người đàn ông tóc xanh râu ria ngồi trước mặt Chu Hàn, đưa một ly trà qua đó.
Chu Hàn không hề nhận lấy ly trà, gương mặt bình tĩnh nhìn đối phương.
“Nói thẳng nhé, tôi quả thật là hậu đài của Hoàng tử.” Người tóc xanh chậm rãi nói một câu, đồng thời nâng ly trà trước mặt lên, uống hết một hơi.
Sau đó đứng dậy, muốn rời đi.
“Dừng lại.” Chu Hàn khẽ ngẩng đầu, nhưng không hề đứng lên.
“Ha ha, thủ hạ bại tướng, còn muốn chiến với tôi một trận sao?” Người tóc xanh cười lạnh một tiếng, gã chắp tay sau lưng, thân hình thẳng tắp.
Đối với sự khiêu khích của đối phương, Chu Hàn không để trong lòng.
Môi mỏng anh khẽ mở: “Thử một trận là biết thôi.”
Người tóc xanh cười nhạt: “Anh xứng sao?” Vừa dứt lời, gã đột ngột quay đầu, trong mắt lóe lên tia sáng sắc bén.
“Anh tưởng tôi muốn đi anh có thể giữ được sao?” Người tóc xanh nói với Chu Hàn: “Tôi không có ý định ra tay với anh, coi như anh may mắn, không biết quý trọng thì thôi, còn không biết sống chết như vậy?”
Sắc mặt Chu Hàn vẫn không buồn không vui, dường như mấy câu của người tóc xanh kia không phải nói với anh vậy.
“Giải quyết dứt điểm đi.” Chu Hàn mặt không biểu cảm, tư thái đó tựa như đã sớm nhìn thấu tất cả.
Người tóc xanh nghe vậy khẽ sửng sốt, sau đó ngông cuồng cười lớn.
Sau khi cười xong, nhấc tay đánh vào nơi nguy hiểm của Chu Hàn, âm thanh phá không lập tức vang lên, thanh thế dọa người.
Nhưng Chu Hàn lại như chẳng có chuyện gì, thậm chí còn không đứng lên.
Cơ thể anh vững như núi Thái Sơn, tay phải khẽ siết ly trà mà người tóc xanh đưa qua ban nãy.
“Trà của anh, tự anh uống đi.” Chu Hàn dùng mười phần sức mạnh siết chặt ly trà.
Âm thanh vỡ vụn của chén trà vang lên, nước trà bay ra ngoài, như từng luồng đạn nước, tốc độ cực nhanh, thoạt nhìn tràn ngập sát khí.
Những giọt nước tấn công vào lòng bàn tay người tóc xanh, người tóc xanh lập tức thay đổi sắc mặt.
Sau đó lòng bàn tay trở nên máu thịt mơ hồ, một tiếng “rắc” theo đó vang lên.
Xương lòng bàn tay của người tóc xanh bị giọt nước đánh gãy, khoảnh khắc khi giọt nước hòa cùng máu thịt lập tức bốc hơi tan biến.
Cảnh tượng trước mắt với Chu Hàn mà nói chẳng qua như chơi đồ hàng mà thôi, anh vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế đá.
Dáng vẻ Chu Hàn hoàn toàn chẳng sao cả, tựa như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Mà người tóc xanh lại như bị sét đánh, gã ngơ ngác tại chỗ, hoàn toàn không dám tin cảnh tượng đã xảy ra trước mặt.
“Anh… từ khi nào trở nên mạnh như vậy?” Trong suy nghĩ của người tóc xanh, gã phải là kẻ mạnh nhất.
Bất kể Chu Hàn cố gắng nhiều đến đâu, bản thân gã cũng là mạnh nhất.
Gã cho rằng bản thân vẫn luôn tiến bộ, Chu Hàn có làm thế nào cũng không đuổi kịp bước chân gã.
Gã cho rằng, có vài người một khi thất bại sẽ là cả đời.
Nhưng hôm nay…
“Lần này tha cho anh, có một vài món nợ không phải không tính, mà là chưa đến lúc thôi.” Sau khi Chu Hàn nhẹ nhàng thốt ra một câu mới đứng lên rời đi.
Chỉ để lại người tóc xanh ngơ ngác tại chỗ, không biết phải làm sao.
Mà Chu Hàn còn một câu chưa nói, đó chính là anh vẫn còn người phụ nữ mình yêu thương phải chăm sóc, phải bảo vệ.
Khi Chu Hàn đến cơ địa của Hoàng tử, Hoàng tử đã bị Dạ Phong bắn chết.
Còn về Dạ Phong, đương nhiên không thể rời khỏi, gã bị tầng lớp người bao vây.
Thế mạnh của gã là viễn chiến, cận chiến tự nhiên không ổn.
Dù sở hữu thực lực nghe tiếng gió bắn súng, đạn bay theo gió đến nơi.
Nhưng giờ phút này Dạ Phong đã thất bại, khi gã bị người ta bao vây đã định sẵn sẽ trở thành chó nhà có tang.
Vân Nhi vẫn bị Bạch Hổ siết trong tay.
Còn về người phụ nữ chạy thoát từ chỗ Hoàng tử, đã sớm được Chu Hàn ném cho trăm triệu, bảo cô ta tìm một nơi an toàn sống những ngày tháng tốt đẹp.
“Nguyên soái, tất cả đã làm xong.”
“Anh Chu, lần này tôi làm xuất sắc không?”
“Nguyên soái, chuẩn bị tiếp quản thế lực của cả Hòe Châu thôi.”
Sau khi Chu Hàn xuất hiện trước mặt mọi người, Bạch Hổ, Hoàng Minh, Chu Xung, lần lượt sáp đến.
Không đợi Chu Hàn lên tiếng trả lời, một loạt tiếng tạp âm bén nhọn vang lên.
Mười mấy chiếc xe chuyên dụng của Cẩm Y Vệ xông đến, Kỳ Tiếu Thiên đứng đầu Cẩm Y Vệ nhanh chóng đi đến trước mặt Chu Hàn.
Mặt gã đầy ý cười, như một kẻ nịnh nọt thành tinh đi đến trước mặt Chu Hàn.
“Chu nguyên soái, nghe nói mọi người đã bắt được Hoàng tử?” Kỳ Tiếu Thiên thay đổi thái độ khi trước, khôi phục lại dáng vẻ nịnh nọt thành tinh như lần đầu gặp mặt.
Đối với Kỳ Tiếu Thiên, Chu Hàn đã sớm không còn thiện cảm.
Anh không hề để ý đến, chỉ phất tay đưa mọi người rút lui.
Lúc này Hoắc Tử Kim đã mặc áo khoác của đàn ông, cũng không biết “nhặt được” ở đâu.
Lúc cô ta đi ngang qua Kỳ Tiếu Thiên thì thở dài với đối phương, lúc này mới rời đi.
Đợi khi tất cả mọi người nhóm Chu Hàn rút lui, Kỳ Tiếu Thiên mới dẫn theo người của gã xử lý việc còn lại.
Chỉ là trong lòng Kỳ Tiếu Thiên vẫn luôn có chút bất an, gã luôn cảm thấy có chỗ gì đó kỳ lạ.
Sau khi trở về biệt thự, Chu Hàn vừa nhìn đã thấy hai người Hoắc Khai Hà và Hoắc Nghệ Tinh.
Đương nhiên, bên cạnh hai người còn có Thanh Long, Chu Tước và Huyền Vũ đang đứng, cùng Tiết Minh Dương và Tô Hàm.
“Nguyên soái.” Sau khi họ phát hiện Chu Hàn, lần lượt cung kính chào hỏi.
“Chu Hàn.” Chỉ duy nhất Tô Hàm là khác biệt, cô không quen gọi Chu Hàn là chồng hay Nguyên soái, chỉ quen gọi tên anh.
Ánh mắt Chu Hàn xoay chuyển, rơi lên người Hoắc Khai Hà.
Thấy chân của Hoắc Khai Hà và Hoắc Nghệ Tinh tuy bị thương nhưng không có gì nghiêm trọng.
Lập tức gật đầu với mấy người họ, đồng thời nhìn Hoắc Tử Kim.
Anh lên tiếng nói với Hoắc Khai Hà: “Có thể đưa con gái ông trở về, đã diệt trừ Hoàng tử.”
Hoắc Khai Hà nghe vậy thì vui mừng, cả người đều hiện rõ vẻ nhẹ nhõm.
Có điều, ông ta lại thăm dò hỏi: “Nguyên soái, tôi có thể ở lại Hòe Châu mấy ngày không? Chân này…”
Không đợi Hoắc Khai Hà nói hết, Chu Hàn gật đầu, không nói thêm nữa.
Anh phất tay, ra hiệu Bạch Hổ đưa Vân Nhi và Dạ Phong đến phòng bên.
“Vợ à, em nghỉ ngơi trước đi.” Chu Hàn nói với Tô Hàm.
Nhưng Tô Hàm lại lắc đầu, cô khẽ cười với Chu Hàn: “Em đợi anh.”
Chu Hàn nghe vậy trong lòng ấm áp, nhưng anh không nói thêm gì, chỉ gật đầu.
Bốn giờ sáng, trong phòng bên.
“Càn Thủy, Liễu Đao, Quỷ Hỏa, đã giải quyết xong.” Sau khi Chu Hàn vào, Thanh Long lập tức lên tiếng.
Chu Hàn gật đầu, trên thực tế anh đã đoán được kết quả, hoàn toàn không cần Thanh Long nhắc nhở.
Ánh mắt anh xoay chuyển, cuối cùng rơi trên người Vân Nhi và Dạ Phong.
“Muốn đường sống hay đường chết?” Chu Hàn thản nhiên hỏi một câu.
Dường như anh đang trò chuyện với những người bạn cũ, rất ung dung bình tĩnh.
Nhưng Dạ Phong và Vân Nhi lại không nhẹ nhàng chút nào, hai người cảm thấy như đang đối mặt với ngọn núi lớn, đè họ có chút không thở nổi.
“Nguyên soái, hai chúng ta trước giờ là đối thủ một mất một còn, anh cảm thấy tôi sẽ gia nhập dưới trướng anh sao?” Dạ Phong trầm ngâm chốc lát, cuối cùng vẫn nói thẳng.
Dù sao, rất nhiều lúc không cần phải lòng vòng, trực tiếp thẳng thắn còn tốt hơn là vòng vèo.
Hơn nữa, lúc này Dạ Phong hoàn toàn trở thành tù nhân, nếu còn đùa giỡn âm mưu với Chu Hàn, chỉ e sẽ càng chết nhanh hơn.
“Kẻ thù có thể trở thành bạn bè, cũng có thể trở thành anh em.” Ánh mắt Chu Hàn rơi lên người Vân Nhi, có chút lơ đãng nói một câu: “Một người phụ nữ tốt đấy.”
Dạ Phong nghe vậy trái tim lập tức trở nên hoảng loạn, lúc trước trong số năm người họ, Dạ Phong đã sớm xác lập quan hệ với Vân Nhi.
Hơn nữa, thông qua tin tức khi trước người phụ nữ phản bội Hoàng tử tiết lộ cho Chu Hàn.