Trong mắt của ông ta hiện lên một chút buồn bã, thở dài nói: “Nếu không phải nó tự tìm đường chết, cũng sẽ không rơi vào cái tình cảnh này.”
Nhìn thấy Hoắc Khai Hà quan tâm đến đại cục như thế, Chu Hàn lập tức xem trọng ông ta hơn một chút.
Mà Hoắc Khai Hà bây giờ cũng xem như là đã tiếp nhận tin dữ, ông hướng về phía Chu Hàn cung kính nói một câu: “Nguyên soái, không biết thi thể của tiểu nữ ở đâu?”
Chu Hàn không nói gì, chỉ quay người dắt Hoắc Khai Hà vào trong phòng của Hoắc Tử Kim.
Mà Hoắc Khai Hà lại giữ được sự bình tĩnh đến như thế, ngoại trừ kính sợ Chu Hàn ra.
Còn có một chút, đó chính là Hoắc Nghệ Tinh có thể có bản lĩnh cải tử hoàn sinh.
Ông trước tiên cần phải xem xem thương thế của con gái như thế nào, đã chết hoàn toàn chưa.
Chỉ cần còn một phần vạn hy vọng, Hoắc Nghệ Tinh cũng có thể kéo Hoắc Tử Kim từ quỷ môn quan trở lại được.
Nhớ lại năm đó, Hoắc Khai Hà bị người ta đâm ở phần bụng, sau khi mất máu quá nhiều mà chết.
Hoắc Nghệ Tinh nghe được tin tức nhanh chóng đi đến, trực tiếp ra tay cứu chữa, nhanh chóng kéo ông ta từ quỷ môn quan quay lại.
Hoắc Khai Hà vô cùng tin tưởng vào thực lực của Hoắc Nghệ Tinh.
Rất nhanh, mấy người Chu Hàn dẫn Hoắc Khai Hà tiến vào phòng, Hoắc Khai Hà bước nhanh đến trước thi thể của Hoắc Tử Kim.
Sau khi ông cẩn thận quan sát tình hình của Hoắc Tử Kim, sau đó ôm cô ấy lên.
Hoắc Khai Hà vừa nhanh chóng quay người đi ra khỏi biệt thự, khắp mặt toàn là vui mừng quay đầu lại hướng về phía Chu Hàn nói: “Nguyên soái, tôi cáo từ trước vậy.”
Chu Hàn gật gật đầu, không hề nói gì cả.
Sai khi Hoắc Khai Hà ôm Hoắc Tử Kim rời đi, Hách Lôi mới chậm chạp lấy lại tinh thần trong cơn khiếp sợ.
Bà tự lầm bầm: “Hoắc gia chủ này có phải đi điên rồi, con gái chết mất rồi mà con vui mừng như thế được?”
“Không phải bị điên rồi, còn có một loại có thể nói chính là, Hoắc Tử Kim không phải con đẻ của Hoắc Khai Hà.” Hoàng Minh đột nhiên lên tiếng: “Hoặc là Hoắc Khai Hà trọng nam khinh nữ, không để ý đến sống chết của Hoắc Tử Kim.”
Hách Lôi nghe được liền nhanh chóng khen ngợi: “Nói không sai. Rất có khả năng chính là những gì anh nói.”
Vừa nói, bà vừa dùng sức vỗ chân, xem ra có vẻ vô cùng kích động.
Đối với hai kẻ dở hơi này, Chu Hàn lắc lắc đầu thở dài một hơi. Sau khi anh quay lại phía Thanh Long ném cho anh ta một ánh mắt mới quay người đi về phía đại sảnh.
Thanh Long theo sát ở phía sau, sau khi hai người đi vào phòng, Chu Hàn lên tiếng: “Bạch Hổ còn bị Hoắc Nghệ Tinh giữ, cậu đi theo tôi cứu người.”
Thanh Long nghe vậy mặc dù còn có chút không hiểu, cảm thấy thế này có chút bốc đồng.
Nhưng mà đối với tất cả những quyết định của Chu Hàn, anh cũng không dám phản bác.
Anh chỉ nhanh chóng gật đầu đáp: “Vâng.”
Sau đó Chu Hàn dẫn theo Thanh Long đi ra khỏi phòng, sau khi dặn dò vài lời với mấy người Tô Hàm liền rời khỏi biệt thự.
Sau khi ra khỏi cửa, Chu Hàn búng tay một cái trong không khí.
Ngay sau đó, Huyền Vũ với Chu Tước liền xuất hiện ở trước mặt anh.
“Nhất định phải bảo vệ tất cả mọi người ở trong biệt thự an toàn.” Chu Hàn phân phó, ánh mắt hướng về phía trước.
“Vâng.” Huyền Vũ và Chu Tước dường như đồng thanh trả lời cùng lúc, chung kính trả lời.
Sau khi Chu Hàn quay sang hai người ném một ánh mắt khen ngợi thì dẫn theo Thanh Long rời đi.
Mười phút sau, hẻm số tám, ngõ bỏ hoang.
Ở lưng chừng núi, hai thân ảnh với tốc độ rất nhanh nhảy qua nhảy lại, rất nhanh đã xuất hiện ở trước mặt Hoắc Nghệ Tinh.
Mà ngay lúc này đây Hoắc Nghệ Tinh đột nhiên nhận được điện thoại của Hoắc Khai Hà.
Ông ta vội vàng nghe máy, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hai thân ảnh trước mặt.
Hai người này không phải ai khác, chính là Chu Hàn và Thanh Long.
Thấy Hoắc Nghệ Tinh đang nghe điện thoại, Chu Hàn cũng không hề lên tiếng, chỉ im lặng chờ đợi.
Có điều ánh mắt của anh lại đặt ở trên người của Bạch Hổ.
Giờ phút này nét mặt của Bạch Hổ vô cùng bối rối, cả người anh ta cứng đờ ở phía xa, không thể nào động đậy được.
Sau khi Hoắc Nghệ Tinh nghe điện thoại xong, sắc mặt trở nên vô cùng khó khăn.
Cùng lúc đó ông ta ngẩng đầu nhìn hai người Chu Hàn, trong ánh mắt dường như có đao ở trong đó, đâm thẳng vào lòng người.
“Các người giết tiểu thư rồi?” Hoắc Nghệ Tinh xông về phía Chu Hàn hỏi, trong giọng nói của ông ta ngập tràn sát ý.
“Đúng.” Chu Hàn không có chút do dự, gật đầu đáp lời.
“Được lắm.” Hoắc Nghệ Tinh giận quá mà cười lên, tung một chưởng về phía của Chu Hàn.
Trong miệng của ông ta còn gầm lên một tiếng: “Bôn Lôi Chưởng.”
Chu Hàn nhẹ nháng tránh được, lập tức hai người đều run lên.
Thanh Long đứng ở một bên xem mà con ngươi cũng sắp thẳng ra rồi, chỉ thấy Chu Hàn cùng với Hoắc Nghệ Tinh anh đến tôi đi, hai cao thủ so chiêu, giống như thần tiên đánh nhau vậy đó.
Thanh Long thậm chí còn không nhìn rõ được hai người họ ra tay như thế nào, tốc độ quá nhanh.
Dù sao thực lực của Chu Hàn về cơ bản là sự tồn tại vô địch thiên hạ.
Mà Hoắc Nghệ Tinh xem ra cũng không hề yếu, thực lực thậm chí còn cao hơn Thanh Long.
Đối với điểm này Thanh Long hiểu rất rõ.
Dù sao, trước kia anh cũng đã từng so qua vài chiêu với Chu Hàn, kết quả không đến ba hiệp đã thua trận rồi.
Hơn nữa, lại còn trong tình huống Chu Hàn cố ý nhường anh nữa.
Nếu không thì e rằng một hiệp Thanh Long cũng không chịu được mà bại trận rồi.
“Người trẻ tuổi, tôi biết rằng cậu rất mạnh.” Hoắc Nghệ Tinh giận dữ mắng mỏ một tiếng: “Nhưng hôm nay tôi chính là liều cái bộ xương già này cũng phải báo thù cho tiểu thư.”
Thấy Hoắc Nghệ Tinh đã hạ quyết tâm, Chu Hàn đương nhiên cũng sẽ không nhường nữa.
Kết quả, một chưởng tung thẳng ra làm Hoắc Nghệ Tinh bay đi luôn.
Hoắc Nghệ Tinh vừa ngã bay đi, trong nháy mắt thổ huyết.
“Ta nhận thua.” Hoắc Nghệ Tinh trực tiếp dừng lại, căn bản không có ý tiếp tục động thủ với Chu Hàn nữa.
Ông ta có chút tuyệt vọng, còn nữa, cuộc điện thoại ban nãy của Hoắc Khai Hà đã nói rõ.
Dừng lại tất cả hành động đối phó với Chu Hàn, còn bảo Hoắc Nghệ Tinh bắt buộc phải nhanh chóng quay về.
Mà Hoắc Nghệ Tinh sở dĩ tuyên bố muốn đánh nhau một sống một chết với Chu Hàn chính là để xem thử Chu Hàn dựa vào cái gì mà khiến Hoắc Khai Hà kính trọng đến thế.
Bây giờ Hoắc Nghệ Tinh xem như hiểu rồi.
Chu Hàn, một vị cao thủ thâm tàng bất lộ, lại còn là một vị Nguyên soái.
“Nếu đã nhận thua, vậy thì thả huynh đệ của tôi ra.” Chu Hàn lạnh nhạt nói ra một câu, ánh mắt đặt trên người của Bạch Hổ.
Hoắc Nghệ Tinh gật gật đầu, có điều miệng của ông ta lại thao thao bất tuyệt.
“Hôm nay nếu không phải gia chủ lên tiếng, tôi chắc chắn sẽ không tha cho cậu.”
“Cậu tưởng rằng, dựa vào khả năng dùng độc của tôi, khi cậu đến gần tôi có thể không hề tổn hao gì sao?”
“Tôi có thể giết người vô hình, cậu có biết không hả?”
Sau khi tung ra một tràng dọa nạt, lời nói của Hoắc Nghệ Tinh mới xoay chuyển: “Con dao lúc nãy là tôi ném ra đó, sở dĩ dự tính cứu người phụ nữ của cậu, là vì nhìn vào một trăm triệu kia của cậu.”
“Chu Nguyên soái, không thể không nói cậu là một người tốt, cũng là một nhân vật kiệt xuất.”
“Cáo từ.”
Dứt lời Hoắc Nghệ Tinh liền tung một nắm bột về phía Bạch Hổ, sau đó rời đi.
Mà Bạch Hổ sau khi bị đám bột trắng đỏ bám lên đầy người, trong nháy mắt toàn thân đều thả lỏng ra.
Trong lòng anh ta biết rõ độc này được giải rồi.
Sau khi Hoắc Nghệ Tinh rời đi, ánh mắt của Chu Hàn đặt trên cha con Thái Thị.
“Giết đi.” Quẳng ra một câu nói, Chu Hàn quay người rời đi.
Mà Thanh Long và Bạch Hổ mỗi người một người, bóp chết cha con Thái Thị.
Đối với hành vi xấu xa của cha con Thái Thị, Chu Hàn đều biết rõ ràng.
Anh chỉ giết người đáng chết, mà cha con Thái Thị này xác thực là nên giết.
Thiên đạo luân hồi, ác giả ác báo.
Mà Chu Hàn chính là ác báo của kẻ ác trong thiên hạ này.
Lúc về đến biệt thự sắc trời đã âm u rồi, có vẻ sắp mưa.
Mông của Chu Hàn còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, Kỳ Tiếu Thiên đột nhiên đến nhà.
Chân mày Chu Hàn hơi nhíu lại, dường như có chút không hiểu tên Kỳ Tiếu Thiên này chạy sang đây làm gì.
“Chu Nguyên soái, ngài có biết tung tích của Tô Tam Cô không?” Kỳ Tiếu Thiên lo lắng không yên lên tiếng hỏi.
Chu Hàn nghe vậy ngây người ra, Tô Tam Cô làm sao rồi, anh không hề biết, có điều Thanh Long lại biết.
“Kỳ Tiếu Thiên, Tô Tam Cô đã chết rồi, anh tìm bà ta làm cái gì?” Thanh Long tiến lên một bước, hướng về phía Kỳ Tiếu Thiên nói.
Kỳ Tiếu Thiên nghe được lời này, đôi mắt lập tức trừng lớn, mặt mũi của anh ta toàn tỏ vẻ không thể tin được.
“Anh nói cái gì? Tô Tam Cô chết rồi? Sao bà ta chết rồi?” Kỳ Tiếu Thiên vô cùng vội vàng, xem ra Tô Tam Cô đối với anh ta mà nói hình như là vô cùng quan trọng.
“Bị tôi đạp một đạp rơi vào nước, chết đuối rồi.” Thanh Long nói thẳng một câu.
Dù sao, có vài việc không cần thiết phải giấu diếm.
Hơn nữa, Tô Tam Cô làm người mà làm nhiều điều ác như thế, không giết chết để lại làm gì?
“Cái gì? Anh sao lại…” Kỳ Tiếu Thiên lập tức nghẹn lời.
Anh ta lúc này đây hoàn toàn không giống lúc trước, một lòng nghĩ đến việc lấy lòng Chu Hàn.