Chu Hàn nhìn thấy rất rõ.
Anh biết hôm nay mình đã gặp phải khó khăn.
Chẳng qua tuy rằng phải thả Hoắc Tử Kim, nhưng cũng không thể thả một cách trực tiếp được.
Không một ai có thể bảo đảm, sau khi đám Chu Hàn thả Hoắc Tử Kim ra, Hoắc Nghệ Tinh sẽ thả Bạch Hổ.
Thế nên cần phải nghĩ ra một biện pháp vẹn cả đôi đường.
“Thanh Long, cậu thấy việc này thế nào?” Chu Hàn nhìn về phía Thanh Long hỏi một câu, bên trong đôi mắt của anh xuất hiện sự ngưng trọng.
“Không thả.” Thanh Long không chút nghĩ ngợi, nói thẳng: “Tôi tới đó cứu người.”
“Chỉ là một ông lão làm ruộng mà thôi, nếu tôi không đánh lại ông ta thì còn mặt mũi nào đi theo nguyên soái ngài chứ?”
Nghe những lời nói chứa đầy sự nhiệt huyết của Thanh Long, Chu Hàn lại chỉ lắc đầu. Anh liếc nhìn Thanh Long, nói: “Cậu cho rằng thực lực của người ta không bằng cậu sao?”
“Thanh kiếm lần trước chính là do Hoắc Nghệ Tinh ném ra.”
“Thuốc giải lần trước cũng là do Hoắc Nghệ Tinh đưa. Cậu còn nhớ bát máu kia chứ?”
“Lần trước tôi kêu các cậu đừng đuổi theo, người mà chúng ta không đuổi kịp cũng chính là Hoắc Nghệ Tinh.”
Sau khi nghe Chu Hàn vạch trần mọi chuyện, Thanh Long lập tức hiểu ý.
Gần như anh ta đã phản ứng lại trong nháy mắt.
Nghĩ thầm, khó trách mọi chuyện lại kỳ quái đến vậy…
Nếu không phải Chu Hàn nói ra chân tướng, có lẽ cho tới bây giờ Thanh Long vẫn chưa hay biết gì.
Anh ta vẫn luôn không hiểu vì sao một bát máu lại có thể giải được độc.
Mà vào lúc Chu Hàn và Thanh Long đang bàn bạc kế sách, Hách Lôi lại lẻn vào phòng của Hoắc Tử Kim.
Vừa rồi bà đã cố ý thăm dò, thấy Thanh Long mãi vẫn chưa bước ra khỏi phòng của Chu Hàn, Hách Lôi lập tức hiểu được một việc.
Nếu như bà không đoán sai, e rằng Thanh Long tạm thời sẽ không thể trở về.
Và đối với Hách Lôi mà nói, hiện giờ chính là cơ hội tốt nhất của bà.
Bà muốn báo thù, bà muốn cắn ngược lại một cái.
Sau khi Hách Lôi lặng lẽ lẻn vào phòng, đi tới trước mặt Hoắc Tử Kim lúc này đã sống dở chết dở.
Hách Lôi nói với vẻ mặt chứa đầy sự trào phúng: “Trời ơi, Hoắc Tử Kim, cô Hoắc à, sao cô lại thê thảm như này?”
Giọng điệu của Hách Lôi rất cay độc, Hoắc Tử Kim vốn đã bị Thanh Long đánh đến mức sắp hộc máu.
Chẳng qua cô ta vẫn luôn cố nhịn, không để mình nhổ ra mà thôi.
Bây giờ lại bị Hách Lôi làm cho tức giận như vậy, sao Hoắc Tử Kim có thể kìm được ngụm máu ở trong miệng được chứ?
Cô ta “phốc” một tiếng, phun một ngụm máu ra bên ngoài.
Hơn nữa, còn trùng hợp phun lên mặt của Hách Lôi.
Hách Lôi lập tức bị máu phun đầy mặt, khiến cả người bà trở nên vô cùng nhếch nhác.
Hách Lôi tức giận không thôi, bà nhào về phía trước bóp chặt cổ của Hoắc Tử Kim.
Miệng thì tức giận nói: “Tôi bóp chết cô, bóp chết cô.”
Mà Hoắc Tử Kim vốn đã sống dở chết dở, giờ phút này làm gì còn chút sức lực nào để phản kháng chứ?
Hách Lôi thì lại đang nổi nóng, bà hoàn toàn không suy nghĩ gì nhiều, vẫn tiếp tục bóp chặt cổ của cô ta.
Mãi cho đến lúc Tiết Minh Dương cảm thấy không thích hợp, nói việc này cho Chu Hàn.
Vào lúc Chu Hàn xông tới, anh phát hiện ra Hoắc Tử Kim đã tắt thở, vô phương cứu chữa…
“Bang.” Một cái tát đánh xuống, đánh đến mức khiến đầu của Hách Lôi chúi xuống dưới mặt đất.
“Sao bà lại bóp chết cô ta?” Lúc này Chu Hàn đã hoàn toàn không thể chịu nổi Hách Lôi, anh tức giận đến mức da đầu trở nên tê dại.
Phải biết rằng đây chính là một phần lợi thế.
Một khi Hoắc Tử Kim chết, Bạch Hổ phải làm sao bây giờ?
Nếu để Hoắc Nghệ Tinh biết Hoắc Tử Kim đã chết, chỉ sợ việc đầu tiên đối phương làm chính là giết chết Bạch Hổ.
“Nguyên soái, chuyện đã đến nước này, chỉ còn một phương án cuối cùng thôi.” Thanh Long nhỏ giọng nói.
Chu Hàn liếc nhìn Thanh Long, tất nhiên biết ý của anh ta là gì.
“Để Vô Kiểm ngụy trang thành Hoắc Tử Kim sao?” Chu Hàn lạnh lùng hỏi.
Chẳng qua sự lạnh lùng của anh không phải nhằm vào Thanh Long, mà là nhằm vào việc này.
Cho dù như thế Thanh Long cũng không khỏi giật nảy mình, anh ta thật sự bị Chu Hàn dọa sợ.
Mà giờ phút này Hách Lôi cũng sợ vỡ mật, bà cứ như vậy nằm trên mặt đất, không dám nhúc nhích,
Bởi vì bà biết – lần này mình đã giết người rồi.
Hơn nữa, người mà bà giết chính là thiên kim của nhà họ Hoắc. Nếu nhà họ Hoắc truy cứu chuyện này, e rằng bản thân sẽ chết không có chỗ chôn.
Huống chi hiện giờ Chu Hàn rõ ràng không muốn quan tâm tới bà, thậm chí vừa rồi còn ra tay đánh bà.
Nhìn tình hình này, có vẻ như anh sẽ không che chở cho bà?
Trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu Hách Lôi hiện lên vô số suy nghĩ, giờ này khắc phút này bà vô cùng lo lắng.
Thậm chí là lo lắng đến cực điểm.
“Đúng vậy, nguyên soái, tôi cảm thấy Vô Kiểm hoàn toàn…” Thanh Long mở miệng giải thích, nhưng không chờ anh ta nói xong.
Từng tiếng “ầm ầm” vang lên, trong lòng Chu Hàn và Thanh Long lập tức trở nên cảnh giác.
Bởi vì bọn họ vô cùng quen thuộc với thứ tiếng này.
Hơn nữa trước kia trong lúc diễn luyện bọn họ đã nghe qua vô số lần.
Đây là tiếng của máy bay trực thăng.
Mà tiếng động này chắc hẳn là máy bay trực thăng tư nhân.
Nếu không đoán sai, hẳn là ba của Hoắc Tử Kim tới.
Rất nhanh, có một chiếc thang dây được thả xuống.
Một người đàn ông trung niên với hai bên tóc mai bạc màu bước xuống từ thang dây, ông ta rảo bước đi tới trước mặt Chu Hàn.
Trực tiếp “bùm” một tiếng quỳ xuống, hai đầu gối quỳ xuống đất, vô cùng thành khẩn.
“Chủ nhân nhà họ Hoắc, Hoắc Khai Hà ra mắt Nguyên soái.” Những lời này có thể nói là thành khẩn đến cực điểm.
Bất kể là ở phương diện nào, người này đều có thể nhận được sự tôn trọng của người khác.
Biết lùi biết tiến, biết lễ nghi.
“Đứng lên đi.” Chu Hàn cũng không giấu giếm, anh nói thẳng: “Con gái của ông xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chết ở chỗ của tôi, tôi sẽ gánh toàn bộ trách nhiệm.”
Dứt lời, Chu Hàn lại nói: “Một mạng đền một mạng, ông có thể giết tôi bất cứ lúc nào.”
Dứt lời, Chu Hàn lên một bước, đi tới trước mặt Hoắc Khai Hà.
Giờ phút này Hoắc Khai Hà cảm thấy vô cùng choáng váng, ông ta không hề nghĩ tới con gái mình đã chết.
Điều này khiến ông ta không thể nào tiếp thu nổi, nhưng nó lại là sự thật, ông ta không thể không tiếp thu.
Về phần mạng sống của Chu Hàn, một kẻ như Hoắc Khai Hà sao có thể lấy đi được chứ?
Giờ phút này, người khiếp sợ nhất vẫn là Tô Hàm.
Bởi vì vừa rồi Chu Hàn quăng một cái tát đánh ngã Hách Lôi, Tô Hàm có thể nhìn ra được Chu Hàn hận mẹ cô đến mức nào.
Nhưng mọi chuyện đã đến mức đường này, Chu Hàn chẳng những không đưa hung thủ là Hách Lôi ra ngoài ánh sáng, để Hoắc Khai Hà giết chết cho hả giận.
Anh lại gánh việc này lên trên người, hoàn toàn là lấy ơn báo oán.
Hơn nữa anh còn dùng mạng sống của bản thân để bù đắp cho sự tổn thương của người khác.
Phần lấy ơn báo oán này quá nặng, khiến trái tim của Tô Hàm bị đập vụn trong nháy mắt.
Giờ phút này, tâm trạng của cô vô cùng nặng nề.
Thật ra Tô Hàm rất muốn nói cho Hoắc Khai Hà biết người giết con gái Hoắc Tử Kim của ông ta không phải Chu Hàn, mà chính là mẹ ruột của cô.
Nhưng cuối cùng Tô Hàm vẫn không thể thốt ra được mấy lời này, một bên là mẹ ruột, một bên là người đàn ông mình yêu.
Cuối cùng Tô Hàm thật sự không thể chịu nổi sự cắn rứt lương tâm này.
Cô đã dũng cảm đứng dậy.
“Ông Hoắc, là tôi giết cô ấy.” Tô Hàm trực tiếp đi tới trước mặt Hoắc Khai Hà, cô không chút do dự tự cho bản thân một cái tát.
Một tiếng “bang” vang lên, Tô Hàm tự tát mình một cái thật mạnh, đến mức khóe miệng cũng chảy máu.
Bất kỳ ai đều có thể nhìn ra, cái tát này rất mạnh.
“Cô Chu. Không cần.” Hoắc Khai Hà ngăn cô lại.